Nguy Hiểm Từ Một [...] – Chương 1

Khi biết Tạ Lâm đã điều từng tài trợ từ vị trí lễ tân lên trợ lý bên cạnh mình,

Tim tôi bỗng chững lại một nhịp.

Trực giác của phụ nữ mách bảo tôi rằng… chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.

Tạ Lâm xưa nay luôn là người rạch ròi giữa công và tư.

Tôi chỉ hy vọng vẫn giữ ranh giới của mình.

Bởi vì, cho dù có hoàn hảo đến đâu,

Chỉ cần dính một chút bẩn, tôi cũng sẽ không bao giờ chọn lại.

1

Khi Tạ Lâm để nhỏ kia khoác tay bước vào cùng mình,

Ánh mắt mọi người xung quanh tôi bỗng trở nên khác lạ.

Người thân thiết thì đầy lo lắng và ái ngại.

Còn những người không quá thân, ánh mắt họ chẳng hề che giấu sự tò mò cùng niềm vui khi thấy chuyện chẳng lành.

Tôi thu lại nụ , khẽ gật đầu với mọi người, chỉ một câu:

“Xin lỗi, tôi xin phép một lát.”

Còn chưa đi bao xa, phía sau đã vang lên tiếng bàn tán khe khẽ:

“Không phải tổng giám đốc Tạ và vợ là Giang Nhiễm cảm lắm sao? Là hình mẫu vợ chồng mẫu mực cơ mà?”

“Chuyện ân ái đó chỉ để cho người ngoài xem thôi, hôn nhân hào môn mà, cảm thì có bao nhiêu.”

“Nhưng cũng quá đáng rồi, Giang Nhiễm vừa đi dự tiệc một mình, quay đi quay lại Tạ tổng đã dắt ‘ nhân bé nhỏ’ đến. Đến cả chút thể diện cũng không để cho vợ, cái hôn nhân này còn có ý nghĩa gì?”

“Thôi đi, đừng nữa. Mấy người thấy ai vợ chồng hạnh phúc là lại nghi ngờ. Biết đâu có lý do gì đó?”

Phía sau có ai đó khẽ “xì” một tiếng.

Sau đó, bầu không khí rơi vào im lặng.

Nhưng sự im lặng này không có nghĩa là mọi chuyện đã qua ngược lại, nó chỉ vừa bắt đầu.

Tôi cầm lấy một ly rượu vang đỏ từ tay người phục vụ đi ngang qua.

Người đàn ông tối qua còn gọi video cho tôi, nũng trách móc rằng chuyến công tác của tôi lần này sao lâu quá.

Hôm nay lại để một người phụ nữ khác khoác tay xuất hiện trong bữa tiệc.

Khi Tạ Lâm trông thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lên.

Anh dừng ngay cuộc trò chuyện đang dang dở, sải bước đi về phía tôi.

“Á!” – một tiếng kêu nhẹ vang lên.

Kéo chậm bước chân của Tạ Lâm cũng kéo ánh mắt tôi quay lại.

kia loạng choạng ngã vào lòng .

Đôi mắt hạnh trong veo của ta hiện rõ vẻ hoảng loạn.

Nhẹ nhàng : “Anh Tạ, chân em đau quá…”

Ngây thơ mà kiên cường.

Dễ dàng khơi lên bản năng muốn che chở của người khác.

Tôi đứng lại, khẽ hai người họ.

Tạ Lâm lập tức đẩy ta ra, bước nhanh đến chỗ tôi.

“Nhiễm Nhiễm, em về sớm sao? Sao không với trước?”

Anh luôn là người điềm đạm, chừng mực ở bên ngoài.

Vậy mà lúc này, cảm lại để lộ ra rõ ràng.

Anh khẽ ôm tôi vào lòng, nghiêng người hôn lên trán tôi một cái.

Nhẹ nhàng thở ra: “Anh nhớ em quá.”

Ánh mắt xung quanh như ngầm thu lại phần nào.

Tôi cụp mi, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.

“Bố mẹ em có việc đột xuất nên cử em đến đại diện nhà họ Giang bàn chuyện hợp tác. Chiều nay em mới tới nơi.”

Tôi khẽ gỡ tay ra. Khi chưa rõ đầu đuôi sự việc, trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu.

“Thời gian gấp quá, nghĩ tới việc tối qua hôm nay cũng sẽ tham dự, nên em không báo trước.”

Tạ Lâm cánh tay trống không của mình, nét mặt thoáng ngơ ngác.

Chúng tôi đã kết hôn ba năm, chẳng thể không hiểu rằng đây là dấu hiệu tôi đang giận.

Chỉ tiếc là, hiểu. Nhưng có người lại không.

Một trẻ trung, xinh đẹp từ tốn bước tới, mỉm dịu dàng với Tạ Lâm.

“Anh Tạ.”

Giọng ta ngọt lịm, má lúm nhỏ nơi khóe miệng càng khiến khuôn mặt như trái đào chín mọng – vừa ngọt vừa dễ khiến người khác mềm lòng.

Cách xưng hô ấy khiến tôi hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:

“Bao giờ lại có thêm một em mà em chưa từng gặp thế?”

Tạ Lâm hơi lúng túng, gượng giới thiệu:

“Bạch Tinh Tinh, từng tài trợ. Trước lễ tân ở công ty, giờ là trợ lý của .”

Tim tôi bất giác khựng lại một nhịp.

Từ lễ tân lên trợ lý tổng giám đốc – nếu gọi là một bước lên trời cũng không quá lời.

Đúng lúc có người đến tìm Tạ Lâm đành tạm rời đi vài bước.

kia lập tức tiến tới, vươn tay ra, lễ phép chào hỏi:

“Chào chị dâu ạ. Sau này mong chị chỉ dạy thêm.”

Tôi liếc bàn tay đang đưa ra của ta.

Nhưng không đưa tay ra bắt lại.

Trực giác phụ nữ mách bảo tôi – chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Từ cách cư xử đến cách xưng hô, tất cả đều khiến tôi thấy không thoải mái.

“Trợ lý Bạch, tôi vẫn quen người khác gọi mình là Tổng Giám đốc Giang, hoặc phu nhân của Tổng Giám đốc Tạ.”

“Và nữa, sau này nếu có dịp đi cùng chồng tôi tham dự những buổi tiệc như thế này, ơn ý giữ khoảng cách xã giao. Dù sao, cũng không phải em ruột của ấy, đúng không?”

Có lẽ vì sắc mặt tôi lạnh quá, hoặc cũng có thể vì giọng điệu quá cứng rắn.

Nụ trên mặt Bạch Tinh Tinh đông cứng lại.

Khí chất bình thản vừa nãy lập tức biến mất, luống cuống giải thích:

“Xin lỗi chị… không, Tổng Giám đốc Giang.”

“Em không cố ý khoác tay Tạ đâu, chỉ là lúc xuống xe bị trẹo chân nên mới nhờ ấy đỡ một chút. Mong chị đừng hiểu lầm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...