5
Tôi chỉ mong rằng, Tạ Lâm sẽ giữ ranh giới của mình.
Bởi vì, cho dù có hoàn hảo đến mấy…
Một khi đã nhuốm bẩn, tôi cũng sẽ không cần nữa.
Tôi và Tạ Lâm quay lại cuộc sống như trước.
Nhưng với Bạch Tinh Tinh, mọi chuyện không còn dễ dàng nữa.
Một người mà tâm trí chẳng đặt vào công việc, thì đừng đến năng lực.
Trước đây khi còn ở phòng thư ký, dù mang danh là trợ lý, những gì ta chỉ toàn là chuyện riêng của Tạ tổng.
Có sai sót thì hoặc đồng nghiệp che chắn, hoặc chỉ cần rơi vài giọt nước mắt trước Tạ Lâm là xong.
Nhưng phòng kế hoạch thì khác, công việc vừa vụn vặt vừa hỗn loạn.
Cô ta lòng không yên, lại mang theo tâm trạng bất mãn, liên tục hỏng việc giao.
Ban đầu mọi người còn tưởng ta là bà con thân thích của Tạ tổng, nên đối đãi nhẹ nhàng.
Cho đến khi Tiểu Chu giúp ta “ rõ sự thật”.
Mọi người bỗng bừng tỉnh — hóa ra tất cả đều bị lừa.
Tất cả những tin tức ấy, đều là do tuyến đầu Tiểu Chu báo cáo lại cho tôi.
Thật ra tôi chẳng mảy may bận tâm.
Với tôi, chuyện đó đã qua tôi cũng đã buông xuống.
Điều tôi thật sự quan tâm chưa bao giờ là Bạch Tinh Tinh, mà là thái độ của Tạ Lâm.
Bước ngoặt xảy ra vào ngày sinh nhật tôi.
Tôi vẫn tưởng cơn giông do Bạch Tinh Tinh ra đã qua.
Nhưng sau đó tôi mới biết, thứ tôi nghe thấy hôm đó — chỉ là sấm báo trước cơn bão.
Còn khi trận bão thực sự ập đến, tôi hoàn toàn không kịp trở tay.
Như mọi năm, sinh nhật tôi là buổi tụ tập thân mật tại một quán bar cùng bè thân thiết.
Khi tiếng ồn ào cãi vã vang lên, tôi còn đang nhận lời chúc mừng từ mọi người.
Một người hấp tấp chạy đến báo: Tạ Lâm nổi điên đánh người.
Tôi còn tưởng nghe nhầm — Tạ Lâm sao?
Người đàn ông ấy, giận thì cùng lắm cũng chỉ cau mày, lạnh mặt. Làm gì có chuyện mất kiểm soát đến mức ra tay đánh người?
Tôi vội chạy tới, thì thấy Tạ Lâm đang cởi áo khoác, quấn lấy người Bạch Tinh Tinh.
Quán bar vốn ồn ào phút chốc trở nên im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng nức nở khe khẽ của ta.
Từ lời xin lỗi của quản lý quán, tôi mới hiểu ra đầu đuôi sự việc.
Bạch Tinh Tinh nghe ngóng hôm nay Tạ Lâm sẽ đến đây, nhân viên không chịu tiết lộ số phòng riêng.
Vậy là ta bám theo một người đàn ông lạ, len lỏi vào khu vực phòng VIP.
Rồi suýt nữa bị hắn giở trò — đúng lúc bị Tạ Lâm bắt gặp.
Một người chỉn chu, một người thảm .
Tất cả uất ức kìm nén suốt bao ngày như vỡ òa.
Bạch Tinh Tinh nhào vào ôm Tạ Lâm gào khóc như đứa trẻ.
Cô từng có thể khoác tay cùng dự tiệc, giờ đây đến cả gặp mặt cũng phải luồn lách gian nan.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, khoảng cách ấy khiến ta không chịu nổi.
Nếu như trước kia nước mắt còn có chút diễn kịch, thì hôm nay, là thật lòng đau khổ.
Cô ta vừa khóc vừa :
“Anh Tạ, Đa Đa sắp mất rồi, em không liên lạc với …”
“Trong công ty thì bị thư ký Chu họ chặn, đồng nghiệp thì ghét bỏ. Bây giờ đến cả Đa Đa cũng sắp rời xa em…”
Tạ Lâm nghe đến đây thì ngẩng lên tôi.
Trong mắt là sự chán ghét không hề che giấu.
Cánh tay đang ôm Bạch Tinh Tinh siết lại đến mức nổi gân xanh.
Trước mặt bao bè của cả hai,
Anh gằn giọng chất vấn:
“Giang Nhiễm, chỉ vì ấy là một đứa trẻ mồ côi, chỉ vì tôi quan tâm ấy hơn một chút… mà em phải tổn thương ấy như sao?”
“Tôi kính trọng em, thương em, mới có thể nhún nhường hết lần này đến lần khác. Vậy mà em vẫn ngấm ngầm giở những thủ đoạn thấp kém ấy?”
Lần đầu tiên, nổi giận với tôi.
Người đàn ông luôn lạnh nhạt, tự kiềm chế cảm ấy,
Cũng có lúc mất kiểm soát, kích , tuyệt vọng như .
“Giang Nhiễm, nếu em không thể rộng lượng hơn, thì cuộc hôn nhân này cũng chẳng cần tiếp tục nữa.”
“Tôi không muốn thấy em ngày càng trở thành người đàn bà chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, ngạo mạn mà vô .”
Từ đầu đến cuối, tôi không một lời nào.
Tôi nên gì đây?
Nói rằng thư ký Chu chỉ đang đúng trách nhiệm?
Nói rằng chính là người từng chủ xóa liên lạc của ta, chứ không phải do tôi ép buộc?
Hay rằng tôi cũng không hề biết ta sẽ xuất hiện ở đây hôm nay?
Những gì ta chịu đựng, chẳng hề liên quan đến tôi.
Nhưng tôi không muốn gì cả.
Tôi chỉ biết, vào ngày sinh nhật của mình,
Người đàn ông là chồng tôi…
Đang ôm người phụ nữ khác,
Trước mặt những người chung,
Không hỏi han một câu, không điều tra phải trái,
Đã lạnh lùng buông lời khiển trách tôi không thương tiếc.
Cảm giác đó — thật tệ.
Như có ngàn vết kim châm nhỏ len lỏi vào tim, đau âm ỉ mà chẳng rỉ máu.
Bạn thấy sao?