9
Chiếc laptop vỡ tan thành từng mảnh.
Lưu Diệu Tổ quay cuồng như kiến bò chảo nóng:
“Chỉ còn 2 tiếng nữa thôi! Giờ con biết sao đây? Phải sao đây?!”
Vương Phân đứng sững lại. Bà ta chỉ lo phát điên, hoàn toàn quên mất việc con trai phải điền nguyện vọng.
Lưu Vĩ Minh lại tát cho bà ta thêm một cái:
“Được chưa?! Giờ vui chưa?! Cô đã hủy tương lai của con mình, hài lòng rồi chứ?!”
Vương Phân ôm mặt gào lên:
“Tôi đâu có cố ý! Nói cho cùng, chẳng phải là do chọc tôi tức lên sao? Nếu không chọc tôi, tôi có nổi giận đến mức này không?
Là lỗi của , tất cả là lỗi của !”
Trong lúc bà ta vẫn đang tru tréo, thì Lưu Diệu Tổ đã lao ra khỏi cửa, vừa chạy vừa gọi với lại:
“Ở nhà vẫn còn máy tính! Con về nhanh, chắc vẫn còn kịp!”
Lưu Vĩ Minh lập tức đuổi theo. Nhưng Vương Phân chắn đường, ngăn không cho ông đi:
“Không đi! Đó là nhà tôi, là nhà của tôi! Anh đã ly hôn rồi thì đừng có bước vào nửa bước!”
Lưu Vĩ Minh không thèm đáp, vẫn tiếp tục chạy theo con trai.
Khi đến nhà Vương Phân thì vẫn còn một tiếng rưỡi nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm — thời gian đó vẫn còn kịp để nộp nguyện vọng.
Nhưng không ngờ, Vương Phân lại chặn cửa không cho vào, lạnh lùng trừng mắt với Lưu Vĩ Minh:
“Anh không vào! Đứng ngoài mà đợi.”
Lưu Vĩ Minh cũng rất sốt ruột, lúc đó ông không muốn mọi chuyện căng thêm, đành chiều theo ý bà ta.
Ông với Lưu Diệu Tổ:
“Bố đứng ngoài cửa, con lấy máy tính ra đây, bố không vào.”
Lưu Diệu Tổ nhanh chóng mang laptop ra ngoài, hai cha con ngồi ngay trước cửa tiếp tục thao tác.
Tôi tưởng đâu mọi chuyện đã yên, ai ngờ đúng lúc Lưu Diệu Tổ sắp bấm gửi nguyện vọng, thì Vương Phân lại bất ngờ đè tay con trai lại:
“Đừng bấm! Mẹ không tin cái thằng khốn kia! Chờ mẹ chụp màn hình lại rồi gửi hỏi cậu của con đã!”
Lưu Diệu Tổ không nghe:
“Không kịp đâu! Mà còn hỏi gì nữa? Chậm thêm chút là hết giờ mất!”
Nhưng Vương Phân vẫn cố chấp giữ chặt tay con:
“Nghe mẹ đi! Thằng đó nhân phẩm tệ , không thể tin hết lời nó !
Mấy ngành nó chọn cho con chắc chắn là hố hết, mình phải cẩn thận!”
Lưu Diệu Tổ cố sức giật tay lại, càng giằng, Vương Phân càng siết chặt hơn.
Chỉ còn 3 phút cuối cùng, Lưu Diệu Tổ cuống đến phát điên.
Lưu Vĩ Minh kéo tay Vương Phân ra:
“Buông ra! Nghe chưa? Buông ngay! Không còn thời gian nữa!”
Vương Phân dùng một tay giữ tay con, tay kia túm tóc Lưu Vĩ Minh, rồi duỗi chân đá ông.
Nhưng bà ta không đứng vững, cú đá trượt khỏi người ông và đập trúng ngay laptop.
Chỉ trong một khoảnh khắc, chiếc máy tính thứ hai cũng vỡ tan tành.
10
Cả thế giới như đột ngột lặng im.
Vương Phân ngẩn người, lắp bắp:
“Không phải lỗi của tôi… không phải tôi cố ý… Tôi định đá Lưu Vĩ Minh… không phải định đập máy tính…
Con à… không phải lỗi của mẹ… là lỗi của ông ta! Con nên trách ông ấy! Tất cả là lỗi của ông ấy!”
Lưu Diệu Tổ ôm đầu, ngồi sụp xuống đất gào khóc. Đôi vai cậu run lên từng đợt. Tôi mà xót xa đến nghẹn.
Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12, tôi biết rõ các em học sinh đã vất vả thế nào trong ba năm, nhất là năm lớp 12.
Mỗi ngày dậy từ 6 giờ sáng, học đến tận 1–2 giờ khuya mới ngủ. Mỗi tháng chỉ nghỉ đúng một ngày.
Giờ điểm số đã có, cơ hội nằm trong tầm tay, thế mà tất cả lại tan tành chỉ vì… không kịp nộp nguyện vọng.
Chuyện này với ai cũng là cơn ác mộng.
Lưu Vĩ Minh không kiềm , tát cho Vương Phân hai cái trời giáng:
“Cô hài lòng rồi chứ?!
Mục đích của là hoại tôi, hủy hoại con trai, nát cả mọi người xung quanh, đúng không?!
Vương Phân! Sao không chết đi?! Loại người như sống để gì?!
Cô có gì mà vẫn sống tốt như ? Cô dựa vào cái gì?!”
Vương Phân vẫn ngoan cố, không thừa nhận lỗi của mình:
“Liên quan gì đến tôi? Tôi đã bảo đừng theo về đây rồi!
Đây là nhà tôi, có tư cách gì bước vào?
Không phải tại đến, thì đâu có chuyện gì xảy ra!
Ai bảo đến?! Ai cho phép ?!”
Bà ta gào lên như kẻ mất trí:
“Mười năm trước, bỏ mặc tôi, ly hôn là ly hôn.
Tôi một mình cực khổ nuôi con lớn.
Anh chưa từng quan tâm, chưa từng hỏi han.
Giờ thì sao? Thi đại học xong rồi, điểm số có rồi, mới nhớ ra mình là bố hả?
Anh tới để ‘hái quả ngọt’ hả? Lưu Vĩ Minh, đừng có mơ!
Tôi sẽ không bao giờ để con tôi chỉ nhớ đến ! Tôi tuyệt đối không để toại nguyện!”
Toàn thân Lưu Vĩ Minh run rẩy.
Ông rất tức giận.
Rất rất tức giận.
“Cô là đồ điên. Cái miệng chưa bao giờ một câu thật lòng!”
“Tôi ly hôn với là vì cái gì? Không phải vì suốt ngày kiểm soát tôi sao? Không phải vì mỗi tháng tôi đi về đều phải đưa hết tiền lương cho , còn chỉ cho tôi đúng 500 tệ tiêu vặt à?
Tôi còn phải đi , phải ăn uống, phải tiếp khách, với 500 tệ tôi cái gì?
Còn sau khi ly hôn, tôi để lại cho nhà, để lại xe, mỗi tháng còn chu cấp cho con trai 5000 tệ. Không có số tiền đó thì có ngồi yên mà bà mẹ theo con đi học nổi không? Cô nghĩ có thể sống yên ổn thế này à?”
Bạn thấy sao?