Thế là, ta thò tay vào ngực,
lấy ra sợi kiếm tuệ cũ vẫn cất kỹ,
thẳng tay nhét vào lòng đại sư huynh.
“Đúng , ta có cái mới rồi, không cần cái cũ của huynh nữa.”
Nói xong, ta hất tay, bỏ mặc hắn,
một mình bước sâu vào cấm địa.
Ta đi quá nhanh,
nên không thấy,
ánh mắt từ tốn ngập tràn dục niệm bị kiềm nén của người đàn ông kia,
lẳng lặng rơi xuống bóng lưng ta.
Cấm địa rét buốt, địa hình hiểm trở,
cũng là nơi rèn luyện tu vi tuyệt hảo.
Chỉ tiếc là ta bình thường lười biếng tu luyện,
đến khi thật sự ở đây mới thấy —
lạnh hơn hàn trì của đại sư huynh tới cả ngàn lần.
Vòng vo mãi, ta chỉ tìm một đá bám đầy dây leo,
có lẽ nhờ tác dụng của loại thực vật này mà bên trong ấm hơn bên ngoài đôi chút…
Chỉ là, cũng chỉ “một chút” thôi.
Dù đã kết kim đan,
làn hàn khí vẫn không ngừng len lỏi vào từng khớp xương,
ta nghĩ — ở đây ba tháng,
chắc ra ngoài sẽ thành… “chân lạnh quanh năm”.
Đang nghĩ thế, bỗng một luồng ấm áp lan khắp thân thể,
ta giật mình nhận ra —
không biết từ lúc nào, đại sư huynh đã theo tới,
âm thầm thi triển một đạo hồi ôn thuật cho ta.
Tướng mạo của người tu tiên vốn chẳng thay đổi theo năm tháng.
Ngày ta gặp hắn, hắn đã là dáng vẻ tiên phong ngọc cốt ấy.
Tu hành mấy chục năm trôi qua,
hắn vẫn như vầng minh nguyệt cao xa, khiến ta chỉ dám ngước …
Vậy mà ta đã trộm mến bóng trăng ấy suốt mấy chục năm.
“A Dư.”
Dù vừa mới cãi vã,
tiếng hắn gọi tên ta lúc này
khác hẳn cái lạnh nhạt thường ngày —
dịu dàng đến mức như có thể hòa tan cả huyết mạch và nhịp tim của ta.
Cảm giác cả người ta đang nóng lên,
mềm nhũn,
như thể sắp chìm hẳn vào ôn nhu hương mà hắn giăng ra…
Ta vừa mới hoàn hồn, thì chợt nhận ra —
đám dây leo phủ kín cửa kia… chính là Tình Đằng,
loại linh thực nổi tiếng bẩn thỉu nhất giới tu hành.
Thứ này chuyên dựa vào việc dụ dỗ người tu tiên rơi vào mê ,
mượn thân thể kẻ đó để nuôi dưỡng mầm non của nó.
Kẻ bị hãm sâu vào ảo cảnh của Tình Đằng,
thường là chỉ còn một bước từ “mất lý trí” tới “mất đời tu sĩ”.
Ngay lập tức ta hiểu ra —
người mà ta vừa thấy không hề là đại sư huynh,
mà chỉ là ảo ảnh mà Tình Đằng dệt ra.
Ta muốn vùng thoát, cả người càng lúc càng vô lực,
chỉ có thể mở to mắt “đại sư huynh giả” kia từng bước tiến đến.
Vào thời khắc mấu chốt,
ta vẫn bùng nổ một tia ý chí cuối cùng:
“Cứu mạng!”
Không cần gọi ba lần,
Cứu Mạng lập tức thân,
chỉ mấy nhát kiếm đã chém đứt toàn bộ dây leo đang trói chặt lấy ta.
Thoát ra thì dễ,
hỏa do Tình Đằng ra thì chẳng dễ gì tiêu tán.
Dựa vào thân kiếm chống đỡ,
ta lê lết thân thể nóng rực, bước ra khỏi .
Nhưng luồng hơi nóng như muốn đốt cháy não bộ ấy khiến ta mơ màng,
đến khi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc…
Ta không ngờ mình lại bốc đồng đến thế.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trong cấm địa,
ta… cưỡng ép đại sư huynh.
Trong cơn choáng váng tỉnh lại,
ta thấy đại sư huynh — người luôn giữ vẻ lạnh nhạt —
giờ đây đang bị ta đè dưới thân.
Hàng mày khẽ nhíu,
trong mắt có chút nứt vỡ của người vừa chịu lăng nhục,
môi và cổ vương chút đỏ ửng, mang dấu vết không thể chối cãi.
Ta từng nghĩ, nếu có thể bỏ thuốc đại sư huynh,
thì mọi chuyện sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó,
ta lại trực tiếp “ngồi lên” hắn như thế này.
Khi tỉnh táo lại, ta vội vàng muốn đứng dậy,
thắt lưng lại bị một đôi tay ấm áp siết chặt.
Thứ ta hằng mong muốn,
đến lúc thực sự chạm vào… lại giống như một cơn chấn khiến ta sợ hãi.
Ta theo bản năng muốn tránh ra,
vòng tay ấy chỉ càng siết lại.
Đôi mắt đại sư huynh, vốn còn vương chút mông lung,
giờ đây đã sáng tỏ,
chậm rãi thẳng vào ta:
“A Dư tỉnh rồi… liền muốn phủi tay bỏ đi sao?”
“Sư huynh còn chưa đủ, A Dư… sư huynh đã nhẫn quá lâu rồi.”
“Là ngươi… luôn tới trêu chọc ta.”
Phần còn lại của lời ,
ta đã không thể nghe rõ nữa —
mọi thứ bị cuốn vào giữa nhịp và tiếng nước chảy,
chìm dần khỏi trí óc, khỏi suy nghĩ…
Sau lần đó, đại sư huynh như vừa gỡ bỏ một phong ấn vô hình nào đó.
Ba tháng trong cấm địa, hắn trở nên khác hẳn — bám riết lấy ta, luôn miệng muốn cùng ta song tu,
khăng khăng phải ở bên cạnh,
thậm chí còn lôi cả Hàn Tầm Ngư từ không gian giới tử ra nướng cho ta ăn.
Vẻ lạnh lùng thường ngày như bị xóa nhòa,
thay vào đó là sự chiếm hữu rõ rệt,
lại nhiều lần bắt ta hứa sẽ chịu chịu trách nhiệm với hắn,
tốt nhất là vừa ra khỏi cấm địa liền kết thành đạo lữ.
Mọi thứ diễn biến như khúc quanh bất ngờ, giống như một giấc mộng hoang đường.
Đến mức đôi khi ta tự hỏi —
có phải khi ấy Cứu Mạng chưa thật sự chém đứt những dây Tình Đằng,
có phải ta chưa từng thoát ra,
mà vẫn đang mắc kẹt trong ảo cảnh?
Tại sao một đại sư huynh xưa nay lạnh nhạt với ta,
lại bỗng nhiên tỏ ra như đã thầm ta suốt nhiều năm,
nồng nàn đến mức khiến ta mê đắm không rời?
Cho tới khi chúng ta bước ra khỏi cấm địa.
Cho tới khi hắn sẽ đi thưa với sư tôn,
để chúng ta kết thành đạo lữ.
Cho tới khi ta nghe nhị sư huynh —
đại sư huynh vì phạm sư tôn,
mà bị đánh 108 roi giới tiên,
rồi bị lệnh quay về phủ bế quan hối lỗi.
Nhị sư huynh ngồi đối diện,
đôi mắt sâu thẳm ta,
rồi khẽ thở dài:
“Ta đã biết sẽ có ngày này.”
“A Dư, ngươi không nên thích hắn.”
Giọng của hắn như mang theo ký ức xa xôi.
Phải… ta là người đến sau cùng,
những chuyện quá khứ giữa bọn họ, ta chưa từng chen chân .
Nhưng ta biết — sư tôn và các sư huynh vẫn luôn giấu ta điều gì đó.
Ta cũng biết, lý do ta mãi không tiến triển trong tu luyện
không phải do ta lười biếng,
mà là căn cốt của ta đã bị hỏng.
Điều ta không biết —
là chuyện này… lại có liên quan đến đại sư huynh.
Rằng ngay từ lúc hắn nhận dạy ta,
đã là để chuộc tội.
Nhị sư huynh không kể rõ quá khứ,
chỉ bảo ta đi tìm sư tôn.
“Ngươi đi tìm sư tôn đi.
Đến nước này rồi, người sẽ hết cho ngươi.”
Khi ta đẩy cửa bước vào,
sư tôn đang ngồi bên án trà, tay rót nước.
Thấy ta, người không hề kinh ngạc,
chỉ khẽ thở dài:
“Ta biết vì sao ngươi tới.
Nhưng A Dư, ngươi không nên tới đây.”
Ta không gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống,
thẳng vào người.
Có lẽ sư tôn cũng biết ta đã quyết tâm,
nên sau một hồi trầm mặc,
người vẫn thở dài,
rồi chậm rãi kể ra những điều ta chưa từng biết,
hoặc… đã bị xóa khỏi ký ức.
Thì ra, trong ba đồ đệ của sư tôn,
ta không phải tiểu sư muội,
mà là đại sư tỷ.
Ta là đệ tử đầu tiên sư tôn thu nhận,
vốn cũng là đệ tử duy nhất.
Tâm hướng chính đạo,
thiên tư thông tuệ,
có kiếm cốt và huyết mạch bẩm sinh trời ban.
Chỉ cần thuận lợi trưởng thành,
ta tất sẽ là một vị đại năng trấn áp thiên địa.
Thế , mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi ta hạ sơn trừ ma,
ôm về một tiểu đồng.
Nếu không phải vì ta tha thiết cầu xin,
sư tôn tuyệt sẽ không thu nhận hài tử tư chất bình thường ấy đệ tử.
Hài tử đó, chính là Giang Thanh Việt — đại sư huynh của ta bây giờ.
Dù chăm chỉ khổ luyện, hắn sáu tuổi mới nhập môn,
mười sáu tuổi mới kết trúc cơ,
cảnh giới kim đan thì càng mờ mịt nơi chân trời.
Mãi đến khi ta mang về một đứa trẻ thứ hai —
một thiên tài thực sự —
chính là nhị sư huynh Diệp Ảnh hiện giờ,
mọi sự mới biến đổi hoàn toàn.
Bạn thấy sao?