Nhà Số Bốn Không [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Giọng bà lão run rẩy:

“Cậu trai, cậu có thấy con tôi không? Tôi đang tìm con tôi…”

Trần Thần chẳng thèm để tâm, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, vừa đi vừa lầm bầm:

“Khùng thật, nửa đêm đi tìm con…”

Chưa bao lâu, lại có tiếng gõ cửa.

Trần Thần lần này cẩn trọng mở cửa, trước mặt là một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng im lặng.

Hắn run giọng hỏi:

“Cô tìm ai ? Khuya lắm rồi, còn cho người ta ngủ không?”

Người phụ nữ áo đỏ từ từ giơ tay lên, chỉ vào trong phòng:

“Tôi… tìm… mẹ… tôi…”

Trần Thần hét toáng lên, hoảng sợ bỏ chạy khỏi căn hộ 404.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Thần thấy mình bị treo ngược ngay trước cửa nhà, trên sàn còn in rõ hàng loạt dấu chân bùn.

Hắn hoảng hốt tột độ, mặc kệ cơn đau nhức, lăn lê bò càng bỏ trốn.

Khi kiểm tra lại camera, hắn tá hỏa phát hiện bản thân nửa đêm cứ như kẻ điên — nhảy nhót, trèo lên sofa, lăn dưới sàn, còn như đang trò chuyện với… ai đó không thấy mặt.

Từ sau đó, tâm thần Trần Thần bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, thường xuyên quay đầu lại chuyện với… không khí.

Đồng nghiệp trong công ty ai cũng sợ, công ty cuối cùng buộc phải sa thải hắn.

Sau đó, mẹ của Trần Thần tìm đến tôi, hy vọng tôi có thể tới thăm hắn, tôi từ chối.

Bà ấy lại tìm tới Liễu Kim Ngọc, ta lại ra vẻ không liên quan.

Mẹ Trần Thần tức giận :

“Cô con trai tôi thành thế này, tôi sẽ không để yên đâu!”

Liễu Kim Ngọc thì chẳng mảy may quan tâm, còn Trần Thần thì bị đưa vào viện tâm thần để điều trị.

Một ngày nọ, tôi đang dắt mẹ đi dạo trong công viên thì Liễu Kim Ngọc cố đi về phía tôi.

Cô ta đắc ý, bước lại khiêu khích:

“Bạn trai mày giờ bị tao hủy rồi. Dám chống lại tao, kết cục chính là thế đó!

“Hồi đó tao chủ hòa, mày lại không biết điều. Giờ thì hay rồi, đứa trai duy nhất của mày cũng thành người điên rồi. Mày đúng là sao chổi!”

Tôi mỉm bình thản đáp:

“Vậy thì cảm ơn cậu đã giúp tôi tiễn tên đàn ông cặn bã đó. Tôi sớm đã biết bộ mặt thật của hắn rồi.”

Nghe xong, sắc mặt Liễu Kim Ngọc tái mét, bàn tay siết chặt cốc cà phê đến trắng bệch, giọng cũng bắt đầu run lên:

“Không thể nào! Trần Thần là mày sẽ cưới ta cơ mà!”

Tôi lại mỉm , thản nhiên :

“Thì tất nhiên là tôi lừa hắn rồi. Cậu cũng tin à?”

Nói xong, tôi xoay người chuẩn bị rời đi.

Liễu Kim Ngọc lập tức nổi điên, tức giận gào lên:

“Kiếp trước tao mày, kiếp này tao cũng cả mày lẫn mẹ mày!”

Thì ra, đúng là Liễu Kim Ngọc cũng trọng sinh.

Cô ta biết rõ mẹ tôi là điểm yếu của tôi, nên muốn lấy đó ra để uy hiếp.

Tôi thẳng vào ta, giọng lạnh lùng cảnh cáo:

“Mày dám đến mẹ tao thử xem.”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Kiếp này, tôi nhất định phải bảo vệ mẹ cho bằng .

8

Sau khi thầy pháp lễ trong nhà, ông ta với Liễu Kim Ngọc:

“Oan hồn đã trục xuất, căn nhà giờ sạch sẽ rồi, có thể yên tâm dọn vào ở.”

Nghe , Liễu Kim Ngọc liền tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời họ hàng bè tới ăn mừng.

Cô ta mặt mày rạng rỡ, liên tục khoe khoang về căn nhà trong khu trường học đắt đỏ:

“Sau này con tôi nhất định sẽ nên chuyện. Nhà này giờ đại cát đại lợi rồi!”

Nhưng Tiểu Tuấn thì cứ ngồi im gặm móng tay, khuôn mặt nhợt nhạt không có chút sinh khí nào — chẳng có vẻ gì là người có tương lai sáng sủa.

Bạn bè họ hàng thi nhau khen nhà đẹp, phong thủy tốt.

Thế mà ngay tối hôm đó, Liễu Kim Ngọc đã hoảng sợ đến mức quăng cả dép chạy khỏi nhà, miệng lắp bắp:

“Ma! Có ma! Có ma thật!”

Tiểu Tuấn cũng bị dọa đến phát sốt.

Nhưng thay vì đưa con đến bệnh viện, Liễu Kim Ngọc lại tìm đến bà đồng.

Bà đồng bôi bùn lên người Tiểu Tuấn, như sẽ hạ sốt.

Hàng xóm xung quanh đều khuyên ta đưa con đi khám.

Không ngờ Liễu Kim Ngọc lại cãi:

“Con tôi khỏe mạnh lắm, chỉ bị dọa sợ thôi, chứ có bệnh gì đâu. Nó là sao Văn Khúc chuyển thế, sao có thể ốm ?

“Các người ganh tị nên mới bịa chuyện con tôi bị bệnh!”

Sáng hôm sau, Tiểu Tuấn bắt đầu co giật dữ dội vì sốt cao.

Liễu Kim Ngọc hoảng loạn, bị bảo vệ khu nhà phát hiện.

Phải gọi tới mấy lần 115 thì xe cấp cứu mới đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...