Tôi lại—
Xong đời!
Hôm qua tôi gửi file thuyết trình qua WeChat.
Và không hiểu vì sao, đoạn chat giữa tôi và thân lại bị mở ra ngay trong buổi họp.
Trên màn hình chiếu rõ mồn một—
“Đứa nào nhẹ nhàng rủ Tần tổng nhà họ Tần ra ngoài ta~”
(kèm ảnh chụp màn hình số 1)
Bạn thân: “Được đấy bé cưng, Tần Liệt nổi tiếng là không gần nữ sắc nha!”
Bạn thân: “Tán ảnh, mày quá dữ rồi đó!”
Tôi: “Người ta bảo ngón tay càng hồng thì lên giường càng dữ, mà tay của Tần tổng thì… hê hê hê.”
Tôi: “Lần trước lỡ tay đổ ly nước của ảnh, ướt sơ mi thấy rõ cả cơ bụng đó.”
Tôi: “Hẳn tám múi luôn á!”
Tôi: “Tưởng tượng ảnh bấy lâu nay, cuối cùng cũng có cơ hội~ Mày xem, liệu ảnh có đang thầm tao không? Có khi bắt tao cưới ảnh thiệt thì sao hahahaha.”
(kèm ảnh chụp màn hình số 2)
Toàn bộ màn độc thoại si mê và tự luyến của tôi bị phơi bày không sót chữ nào.
Tôi cảm nhận —
Vô số ánh mắt nóng rực đang dồn hết về phía mình.
Bao gồm cả Tần Liệt.
Đôi mắt đen của từ từ rời khỏi màn hình máy tính, dừng lại trên người tôi.
Soạt—
Mặt tôi đỏ bừng, nóng ran tới tận vành tai.
Thật là mất mặt muốn chết đi !!!
Tần Liệt khẽ ho một tiếng, bình tĩnh đóng khung chat bị bấm nhầm lại.
Nếu dưới chân tôi có cái lỗ, tôi chắc chắn sẽ chui xuống ngay lập tức.
“Tiếp theo, vào nội dung chính.”
Nhưng tôi không chắc có nhầm không—
Khóe môi hình như thoáng qua một nụ mơ hồ.
Buổi họp hôm ấy trôi qua một cách vô cùng dài đằng đẵng.
Từ mọi phía, luôn có những ánh mắt lén lút liếc về phía tôi.
Chế giễu, mỉa mai, chờ xem trò .
Cuộc họp kết thúc, tôi cúi gằm đầu bước ra ngoài mà không dám quay lại.
“Với cái dạng đó mà cũng dám mơ tưởng đến Tổng giám đốc Tần, buồn thật.”
“Tổng giám đốc Tần là ai chứ, không tự soi gương mà biết thân biết phận đi.”
“Nếu để tiểu thư nhà họ Ôn biết chuyện này, ta chắc tiêu đời rồi.”
Trên đường quay về văn phòng, hai đồng nghiệp sau lưng tôi bàn tán xôn xao.
Giọng to đến mức chẳng hề kiêng nể.
Tôi chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Thật ra thì… bọn họ đúng.
Tôi đã mơ mộng quá rồi.
Tôi tức mình đến mức tự tát nhẹ vào miệng.
Tất cả chỉ vì cái miệng hay bốc đồng của mình mà ra.
Công khai phát cuồng như thế, không mất mặt mới là lạ.
Kể từ đó, từng giây từng phút tôi ở văn phòng trợ lý đều như ngồi trên đống lửa.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi cầm hộp cơm đã đặt trước cho Tần Liệt,
Lưỡng lự một lúc, rồi mới rón rén bước đến trước cửa phòng việc.
Cửa hơi khép hờ.
Tần Liệt đang nhắm mắt nghỉ trên chiếc sofa da đen sau bàn việc.
Tuyệt quá, ấy ngủ rồi.
Chỉ cần tôi lén đặt cơm xuống rồi lặng lẽ đi ra,
Mọi thứ sẽ không còn quá xấu hổ nữa.
Tôi bước tới gần—
Anh đang tựa đầu vào thành ghế, hai chân vắt chéo, một tay buông hờ trên tay vịn, dáng vẻ có chút mệt mỏi.
Áo sơ mi trắng cởi hai nút, lộ ra phần xương quai xanh tóc mái lòa xòa che một phần chân mày.
“Ực.” Nhìn gương mặt hoàn hảo đó, tôi không nhịn nuốt nước bọt.
Thật muốn… ngủ với ấy.
Không !
Tôi đang nghĩ cái gì hả?
Tôi khẽ đặt hộp cơm xuống bàn, chuẩn bị len lén chuồn ra.
Đúng lúc đó, giọng trầm ấm vang lên sau lưng:
“Đóng cửa lại.”
Cả người tôi đông cứng, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
“Dạ… vâng, Tổng giám đốc Tần.”
Phải chạy nhanh lên thôi!
“Đợi đã.”
Giọng ấy lại gọi tôi lại.
Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh quay đầu, trong lòng thì gào thét không thôi.
Trời ơi, không lẽ ấy định đuổi việc tôi?
Hay là trừ lương tôi?
“Tổng giám đốc Tần… còn gì dặn dò ạ?”
Anh đã ngồi dậy ngay ngắn, đang cầm tài liệu trước mặt xem xét.
“Xin lỗi, là tôi bấm nhầm.”
Lại nhắc nữa hả!!!
Tôi thật sự chỉ muốn đào một cái hố chôn sống mình ngay lập tức.
Còn xin lỗi nữa, lịch sự như gì chứ!
Tôi cố gắng nặn ra một nụ còn khó coi hơn cả khóc.
“Không sao đâu ạ, Tổng giám đốc.”
Anh cúi đầu, tôi không rõ biểu cảm của .
“Còn nữa, sau này nên tập trung vào công việc.”
Không hiểu sao, tim tôi chùng xuống.
“Vâng, thưa sếp.”
3.
Tôi trở lại bàn việc, cắn nắp bút.
Trong lòng có chút hụt hẫng.
Tại sao lại thất vọng chứ? Có lẽ vì tôi từng hy vọng.
Một kỳ vọng không nên có.
Giống như bảy năm trước.
“Cô là Lê Duyệt?”
Hả? Tôi ngẩng đầu lên.
Một mặc váy liền đứng trước mặt tôi.
“Ừm, là tôi. Có chuyện gì sao?”
Tôi cảm thấy giọng điệu ta không hề thân thiện.
Cô ta ngẩng đầu lên, không thèm thẳng vào tôi.
“Đi rót cho tôi một ly cà phê.”
Rồi thản nhiên ngồi xuống sofa đối diện.
Tôi hoang mang, người có thể vào tòa nhà Tần thị, chắc chắn không phải người bình thường.
Không dám đắc tội.
Bạn thấy sao?