Tôi ngoan ngoãn theo. Nhưng vừa tới quầy nước, đã nghe thấy hai đồng nghiệp đang chuyện.
“Lần này thì tiêu rồi, chính chủ tìm tới tận nơi rồi đó.”
“Có trò hay để xem rồi.”
Cái gì ? Tôi tò mò tiến lại gần.
“Tôi tiêu rồi? Cô ta là ai cơ?”
Hai đồng nghiệp thoáng khựng lại, rồi :
“Cô ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Ôn thị, là fan cuồng số một của Tổng giám đốc Tần đấy.”
“Tôi nghe từ một người nhà giàu kể tin nội bộ.”
“Trong cái giới của bọn họ, Ôn Y Hàn đã bỏ không ít công sức để theo đuổi Tổng giám đốc Tần.”
“Cái giới đó mày không tiếp cận , không biết cũng dễ hiểu thôi.”
Thì ra là …
Vậy nên vụ ‘tai nạn’ hôm qua trong công ty chắc cũng đến tai tiểu thư Ôn rồi.
Thảo nào ta lại có ác cảm với tôi như thế.
Một phút bốc đồng thì vui,
Nhưng bốc đồng mãi thì thật sự rước họa vào thân.
Tôi pha xong cà phê, đặt trước mặt ta.
“Mời dùng.” Tôi nên chuồn đi thì hơn.
Tần Liệt đang ra ngoài có việc, nếu lúc này ta kiếm chuyện, tôi thật không đỡ nổi.
“Quay lại.”
Tôi bị gọi đứng sững lại, trong lòng trỗi lên linh cảm chẳng lành.
“Tôi có là tôi muốn cà phê đá sao?”
Biết ngay mà.
“Đem pha lại, tôi muốn uống nóng.”
Tôi trời bên ngoài — bốn mươi độ C nắng cháy da, chỉ biết nặn ra một nụ mỏi mệt.
“Vâng, thưa tiểu thư Ôn.”
Thế là…
“Nóng quá.”
Pha lại.
“Lạnh rồi.”
Pha lại.
“Ngán quá.”
Pha lại.
“Đường bỏ ít quá.”
Pha lại.
“Chưa khuấy tan hết.”
Pha lại.
“Miệng ly hơi bẩn.”
“Pha lại.”
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tôi muốn chửi thề.
“Tiểu thư Ôn, cà phê hết rồi.”
Tiếng cái ly va vào đĩa vang lên giòn tan, ta đứng bật dậy, giọng đầy khó chịu.
“Là hết cà phê, hay là không muốn phục vụ tôi?”
“Tôi đến tìm Liệt mà, trợ lý cho ấy mà việc kiểu này à?”
“Rót một ly cà phê cũng không xong, công ty nuôi để gì chứ?”
“Theo tôi thấy… chi bằng nuôi một con chó còn hơn.”
Ban đầu tôi còn tưởng ta chỉ là kiểu tiểu thư hay giở tính công chúa.
Không ngờ lại đi xa đến mức phạm cả nhân cách người khác.
Tôi chẳng buồn đáp lại, quay người bước đi.
Không chọc nổi thì tránh, thế thôi.
Nhưng ta lại bất ngờ túm lấy tay tôi,
vớ luôn ly cà phê trên bàn, định tạt thẳng vào mặt tôi.
Quá quen thuộc rồi, tiết cũ rích.
Tôi tránh.
Hiển nhiên tôi phản xạ nhanh hơn ta — cà phê không tạt trúng tôi.
Mà lại tạt thẳng vào người Tần Liệt đang đi ngang phía sau.
Áo sơ mi trắng của bị thấm một mảng lớn.
Chỉ là lần này không thấy cơ bụng, vì cà phê có màu nâu.
Cả văn phòng như đông cứng.
“Anh… Liệt, em không cố ý đâu.”
“Là ta! Em chỉ ly cà phê hơi bẩn, muốn đổi cái khác, mà trợ lý của lại lườm nguýt em!”
Ôn Y Hàn chỉ thẳng vào tôi.
Tần Liệt hít một hơi sâu, ánh mắt lạnh lẽo không cảm .
Anh liếc ta, ánh sắc như dao.
“Đây không phải nơi cho trò công chúa.”
“Sau này, đừng đến đây tìm tôi nữa.”
Bảo sao thân tôi lại khiến các thiên kim tiểu thư nhà giàu đều vỡ mộng.
Lạnh lùng, tàn nhẫn — đúng là không phải chơi.
Anh không buồn quan tâm đến ta nữa, chỉ bước ngang qua tôi, giọng thản nhiên:
“Vào trong với tôi.”
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Ôn Y Hàn, tôi theo vào văn phòng.
“Lấy cho tôi bộ đồ.”
Tôi mở tủ, lấy ra một bộ vest.
Tần Liệt là người cực kỳ tham công tiếc việc.
Có những đêm bận đến mức không về nhà,
ngủ luôn ở công ty là chuyện thường.
Thế nên chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo trong phòng việc.
Anh có đủ bản lĩnh và lý trí của một người đàn ông trưởng thành.
Tham vọng mạnh, tuyệt nhiên không giống một công tử bột sống trong nhung lụa.
Anh luôn nghiêm khắc với bản thân, cả trong công việc lẫn kỷ luật.
Tôi vừa cầm bộ vest quay người lại,
thì thấy đã cởi trần, để lộ phần thân trên.
!!
Mặt tôi đỏ như gấc chín.
Khi nào lại trở nên… phóng khoáng thế này?
“Đưa đây.” Anh chìa tay.
“À… vâng.” Tôi giật mình, vội đưa đồ cho .
Nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà lướt qua —
Xương quai xanh rõ nét, ngực trắng rắn chắc, gân tay nổi bật, và cả đường cơ bụng cực kỳ hoàn hảo.
…Anh chẳng hề có ý né tránh gì cả.
Không lẽ… cố ?
Tôi vỗ nhẹ vào mặt mình.
Nghĩ gì trời?
Với con người như ấy… sao có thể chứ.
“Biết thắt nơ không?”
Bạn thấy sao?