Nhân Duyên Trời Định – Chương 2

4

Gần đây, Hạ Nhược Mục cảm thấy phiền não, đến mức không ai trong thuộc hạ dám lại gần hắn.

Hắn bảo ta bề ngoài trông mềm mại yếu ớt, thực chất lại bướng bỉnh như một con trâu nhỏ.

Người Trung Nguyên có nhiều quy củ, và ta thực sự rất để tâm đến việc phải tái giá với Hạ Nhược Mục sau khi lão Khả Hãn qua đời.

Quả thật, lúc đầu Hạ Nhược Mục chính vì biết ta coi đó là sự nhục nhã nên mới muốn lấy điều đó ra để chơi ta.

Nhưng sau vài đêm đầu, khi hắn đêm nào cũng khiến ta khóc cạn nước mắt, về sau lại không dùng những trò tra tấn ấy để hành hạ ta nữa.

"Vì sao vẫn khóc?"

Hắn dừng lại hỏi, khiến ta tức giận trừng mắt hắn, hận không thể nuốt sống hắn ngay lập tức.

"Hừ, thân hình thì nhỏ bé, mà tính khí không hề nhỏ."

Hắn không biết rằng đôi mắt đỏ hoe đầy nước của ta, trong mắt hắn lại trông giống như một con mèo nhỏ giận dữ bất lực, chỉ biết cất tiếng kêu yếu ớt, không hề mang chút uy hiếp nào. Thậm chí, còn có phần đáng .

Ta cảm nhận ngọn lửa dưới bụng Hạ Nhược Mục càng cháy dữ dội hơn.

Sau đó, hắn lấy nước, chuẩn bị bế ta đi tắm rửa.

Ta yếu ớt níu lấy góc áo hắn, khẽ :

"Ngươi… có thể gọi thị nữ giúp ta không?"

Đáng ghét, rõ ràng hắn đã đoán lý do ta đưa ra cầu này, lại cố ý giả vờ không hiểu, như để thỏa mãn thú vui ác ý.

"Khả Hãn bận rộn trăm công nghìn việc, chuyện nhỏ nhặt thế này không cần phiền đến ngài…"

Ta ấp úng, mặt đỏ bừng, không dám thẳng, để hắn chiếm thế thượng phong.

"Ngươi và ta là phu thê, sao lại gọi là phiền?"

Hắn bế ngang ta lên, bằng hành dập tắt cầu của ta.

Ta lập tức hoảng hốt, vội :

"Khoan đã!"

"Ta không quen…"

"Không sao, từ từ sẽ quen thôi."

"Không !"

Ta căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy cổ Hạ Nhược Mục khi bị nhấc bổng, ánh mắt đầy hy vọng hắn:

"Ngươi vừa mới hôm nay sẽ không bắt nạt ta nữa."

"Đương nhiên, ta chỉ giúp ngươi tắm rửa."

"Ngươi lúc nào cũng !"

Mặt ta đỏ bừng như máu sắp chảy ra, giận dữ phản bác:

"Nhưng ngươi chưa bao giờ giữ lời! Một lần thì thôi đi, đằng này…"

Đằng này lần nào hắn cũng lừa ta, để ta phải theo hắn thêm một lần nữa, rồi lại một lần nữa. Hắn nhất định chờ ta khóc cạn sức mới chịu buông tha.

Hạ Nhược Mục cúi thấp đầu, giọng điệu mềm mỏng dụ dỗ:

"Đằng này thế nào?"

Ta cuối cùng cũng nhận ra hắn sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt mục đích. Trong cơn tức giận bất lực, ta đỏ hoe mắt, nhỏ giọng oán trách:

"Ngươi bắt nạt người khác."

"Nàng không muốn biết Bùi Hoài Phong mang theo lời gì sao?" Hạ Nhược Mục nhàn nhạt .

Ta lập tức cảnh giác.

Từ lần trước chọc giận Hạ Nhược Mục, ta không dám nhắc đến chuyện gì liên quan đến Bùi Hoài Phong, biết rõ lúc này hắn đang thử dò xét ta.

"Những gì hắn muốn với Khả Hãn, liên quan gì đến ta?"

Hạ Nhược Mục cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta, tay khẽ vuốt ve môi ta với ý tứ rõ ràng:

"Ngoan ngoãn một chút, nàng thể hiện tốt, lát nữa ta sẽ cho nàng biết."

Ta vội hét lên rằng mình không muốn biết, dù là thật hay giả, ta hiểu rõ mình không có quyền lựa chọn.

Hắn có cho ta hay không, ta vẫn không tránh khỏi việc phải "thể hiện tốt" theo ý hắn.

Kết quả, dĩ nhiên, là ta lại bị hắn cho khóc.

Nam nhân thực ra rất dễ đoán. Hạ Nhược Mục tức giận vì ngay từ đầu, hắn chỉ coi ta như một món đồ chơi. Nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến việc ta có thể có cảm với nam tử khác, hắn đã không thể kiềm chế cơn giận dữ.

Lúc này, ta vẫn chưa biết rằng khi Lệ Phi qua đời, phản ứng đầu tiên của Hạ Nhược Mục là cách nào để giấu chuyện này khỏi ta.

Những người đi theo của hồi môn của ta không trong sạch, lén lút giúp ta truyền tin tức về triều đình. Hạ Nhược Mục không phải không biết.

Khi ta đang chìm vào giấc ngủ, hắn gọi thuộc hạ đến.

"A Mặc, đi cảnh cáo mấy tên tai mắt bên cạnh phu nhân. Giữ mạng bọn chúng cũng , nếu để phu nhân biết chuyện Lệ Phi đã qua đời, ta sẽ gửi bọn chúng xuống dưới gặp Lệ Phi."

Đứng giữa thảo nguyên mênh mông, Hạ Nhược Mục cắt một miếng thịt sống, ném lên không trung. Hải Đông Thanh nhanh như chớp lao xuống, ngoạm lấy miếng thịt.

"Khả Hãn hà tất phải chuyện dư thừa như ?" A Mặc không hài lòng . "Công chúa và đám người nàng mang theo đều không có lòng tốt. Ngài để bọn chúng sống thoải mái như , chẳng phải khiến mọi người bất mãn sao?"

"Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám người không nên sóng gió gì, không đáng sợ."

"Người Trung Nguyên giảo hoạt, ngài không nên chủ quan..."

"Bản Hãn đã không sao!"

"Rốt cuộc là không sao, hay Khả Hãn đã lòng, chấp nhận mạo hiểm để bảo vệ nàng?"

A Mặc hiếm khi bức ép như hôm nay, khiến Hạ Nhược Mục tức đến bật :

"Bản Hãn chính là lòng, thì sao?"

A Mặc dường như không ngờ Khả Hãn trẻ tuổi lại thẳng thắn thừa nhận, há miệng định cuối cùng lại cứng họng.

"Còn nữa, nàng không phải công chúa, cũng không phải người Trung Nguyên. Nàng là phu nhân của ta. Về sau, ai còn dám để ta nghe thấy những cách gọi khác ngoài 'phu nhân', tự mình mang roi đến gặp ta!"

Hạ Nhược Mục không phải là người.

Trước đây hắn chỉ hành hạ ta vào ban đêm, gần đây lại ép ta cưỡi ngựa cùng hắn giữa ban ngày.

Ta sống trong cung sâu, lại không sủng ái, chẳng bao giờ có cơ hội học cưỡi ngựa hay bắn cung.

Thế mà hắn lại cố chọn cho ta một con ngựa hung dữ nhất.

"Lư Triều, thả lỏng chân, đừng kẹp chặt như thế… ngựa sẽ hoảng sợ."

Ta vốn yếu ớt, lại bị hắn rút cạn sức lực mỗi đêm, thực sự không thể ngồi vững trên lưng ngựa.

Mấy tuần liên tiếp, đến lần thứ ba mươi chín ta bị ngã khỏi ngựa, cuối cùng không nhịn mà rơi nước mắt.

"Khả Hãn, nếu ngài không thích ta, cứ đi. Dùng cách này để nhục ta, chẳng phải quá mất phong độ sao?"

Ta cúi đầu, cố giữ giọng bình tĩnh, cơ thể không kìm mà run rẩy.

Hạ Nhược Mục nghe thấy giọng điệu khác thường của ta, tác đỡ ta khựng lại, cúi người ta với vẻ khó hiểu:

"Khóc rồi?"

Thấy ta không giống như đang giả vờ, trong ánh mắt không tin nổi của hắn thoáng qua một tia hoang mang:

"Ngươi dùng mắt nào thấy bản Hãn nhục ngươi?"

Phát hiện giọng của mình hơi to, hắn ngượng ngùng đưa tay gãi mũi:

"Ngựa tốt không dễ thuần phục, ai cũng đều phải ngã nhiều lần mới ."

Ta khi ấy không biết, hắn đã cố chọn một con ngựa Đạo Ly tốt nhất, tuy khó huấn luyện một khi thuần phục sẽ vượt trội hơn ngàn dặm, và suốt đời chỉ trung thành với một chủ.

Ta chỉ cảm thấy người Hồ thô bạo, ta không thể học .

"Thôi rồi, hôm nay đến đây thôi."

Hắn đặt ngón cái và ngón trỏ lên môi, thổi một tiếng huýt sáo dài. Hải Đông Thanh từ chân trời thảo nguyên sải cánh bay đến, đáp xuống vai Hạ Nhược Mục một cách điêu luyện.

"Xem ra phụ hoàng ngươi cũng chẳng hơn gì. Ta chỉ chiếm lại một tòa thành nhỏ, mà hắn lại muốn dùng nữ nhân để mua chuộc ta."

Hạ Nhược Mục rút tờ giấy buộc trên móng Hải Đông Thanh, khẽ vẫy vẫy trước mặt ta với vẻ chế giễu:

"Dám hỏi phu nhân, ta nên nhận hay không?"

Ta giật mình.

Quả nhiên trong cung đã truyền tin rằng quân Thổ Phồn lại giành thắng lợi. Ta cũng biết rõ hoàng thượng vô năng, chỉ biết gửi tiền tài và mỹ nhân để xoa dịu.

Chỉ là lần này hắn đã đặt ta vào vị trí nào?

Ta từng nghĩ hắn cố dày vò mẹ con ta nhiều năm, là vì mẫu thân đến phát hận, rốt cuộc vẫn còn chút nghĩa với con mình.

Không ngờ hắn lại vô đến mức chẳng còn một chút quan tâm nào.

Ta - một công chúa, thật nực sao.

Niềm khao khát sâu thẳm trong lòng về của phụ hoàng cuối cùng cũng đã chết.

Khi ta ngồi trên lưng ngựa, bị Hạ Nhược Mục vòng tay ôm chặt từ phía sau, ta bỗng nhận ra rằng người nam nhân bá đạo này, dù thường ngày đối xử cay nghiệt, chưa từng thực sự khó ta.

"Khả Hãn thật rộng lượng, nữ nhân càng nhiều càng tốt, ta chẳng là gì cả."

Lời vừa thốt ra, cả ta và Hạ Nhược Mục đều ngẩn người.

Chỉ vì trong giọng của ta mang theo chút ghen tuông mà chính ta cũng không lường trước.

Hạ Nhược Mục phát ra một tiếng trầm từ lồng ngực. Ta lập tức đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích:

"Nam nhân nào mà chẳng có tam thê tứ thiếp. Ta đâu có nhỏ nhen như ngươi nghĩ…"

Càng càng như tự vạch áo cho người xem lưng.

Hạ Nhược Mục cố nhịn , cúi sát vào cổ ta, hơi thở phả nhẹ bên tai, vạch trần lớp mặt nạ cuối cùng:

"Phu nhân thật độ lượng. Nhưng bản Hãn sức lực có hạn, thêm một vị tổ tông nữa e rằng ta không hầu nổi."

Trên đường về doanh trại, các thiếu nữ chăn bò thấy chúng ta cùng cưỡi một con ngựa, Hạ Nhược Mục còn ghé sát tai ta điều gì đó khiến ta xấu hổ, liền che miệng trêu chọc. Họ chưa từng thấy Khả Hãn của mình có dáng vẻ "không đáng giá" như thế.

Ta xấu hổ đến mức vành tai đỏ như máu, chỉ muốn độn thổ. Cái yên ngựa như ngày càng nóng bỏng, ta vội vàng leo xuống, bỏ lại hắn rồi chạy thẳng về lều.

Không ngờ, vừa vào trong, ta lại nghe hai thị nữ của mình thì thầm to nhỏ.

"Chúng ta hầu hạ công chúa từ nhỏ, giờ phải giấu giếm thế này, thật sự bất an."

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Nếu để công chúa phát hiện, ngươi còn muốn giữ đầu mình không?"

"Ai, Lệ Phi nương nương đối với chúng ta không bạc. Người mất đi chưa chắc đã là điều xấu, ít nhất cũng không phải chịu khổ trong cung sâu nữa."

Đầu ta "ong" lên một tiếng, tấm giáp tay trong tay rơi xuống đất, vang lên tiếng "cạch" nặng nề.

"Các ngươi gì? Mẫu thân… không còn nữa?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...