Ngày khai giảng, nam thần lạnh lùng nhất trường sau khi uống rượu đã chặn tôi lại.
Tôi bị nhan sắc của ta cho sững người: “Chuyện… gì ?”
Anh ta ấm ức : “Vợ ơi, cho hun một cái.”
Mẹ nó, ai chịu nổi đây!
……
Tôi vừa đỗ cao học, sau lễ khai giảng thì đi ăn tụ tập với mấy cùng lớp.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên bị một bóng đen kéo vào góc khuất.
“Ai… ?”
Nam thần của trường, say xỉn ngà ngà, chặn đường tôi.
Tôi đứng ngây tại chỗ, ta tiến thêm một bước, cúi người mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, cúi đầu hôn chụt một cái.
Tôi hóa đá ngay tại chỗ.
“Anh… định gì?”
Anh ta ấm ức : “Vợ ơi, cho hun.”
Cái này… má nó, đây có phải là… nam thần siêu lạnh lùng kia không?
Không phải… nhận nhầm người rồi chứ?
Tôi đỡ lấy Chương Lâm, định đưa ta về phòng tìm cùng lớp nhờ giúp.
Vừa đẩy cửa ra, thì phát hiện mọi người đã đi hết sạch.
Một mét tám bảy nặng trịch đè lên người tôi, thật sự nặng muốn chết.
Anh ta còn nghiêng đầu, dúi đầu vào người tôi.
Tôi cố sức đẩy đầu ta ra, ta lại lấn tới, miệng vẫn lẩm bẩm: “Vợ ơi.”
Làm tim tôi vừa bực vừa đập thình thịch.
Không còn cách nào, tôi đành vứt ta lên ghế salon ngoài sảnh, tính đi tìm người giúp.
Kết quả, ta kéo mạnh tôi lại, từ phía sau ôm chặt lấy: “Đừng đi.”
Mùa hè, vải áo mỏng tang, cơ thể nóng rực áp sát vào nhau, toàn mùi hormone nam tính khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
Xin … giữ vững hình tượng lạnh lùng của mình không?
Tôi vừa thẹn vừa tức, thật muốn tát cho ta một cái, gương mặt đẹp trai ấy, rốt cuộc vẫn không nỡ ra tay.
Trong khoảnh khắc, tôi lại nhớ tới thật sự của ta, trong lòng không biết là thất vọng hay là ghen tị.
Tôi đá đá ta, cúi người, chỉ vào mặt mình trước ánh mắt lờ đờ của ta: “Chương Lâm, kỹ xem, tôi là ai?”
Anh ta tôi chằm chằm hai giây, rồi nhếch môi .
Má nó, đẹp trai chết mất, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.
Bình thường trông đứng đắn thế, ai ngờ say vào lại nghiệt thế này.
Giây tiếp theo, ta lại dúi tới, bất ngờ hôn thêm một cái nữa.
Miệng vẫn thì thầm: “Là vợ.”
Tôi tiếp tục hóa đá, mặt đỏ bừng.
Phải rất lâu sau tôi mới tỉnh hồn, ấp úng đáp một tiếng: “Ừm.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu khẽ.
Mấy đứng sững sờ, trong đó có Lâm Lệ — cùng phòng thời đại học mà tôi từng không ưa.
Ai cũng biết ấy thích Chương Lâm, còn tôi thì chỉ dám thầm ấy trong im lặng.
Cô ta lao tới, chắn trước mặt Chương Lâm, tay run run chỉ vào tôi: “Cô… … thừa dịp… ăn đậu hũ… quấy rối…”
Kết quả còn chưa xong đã bị đẩy ra loạng choạng.
Phía sau, Chương Lâm dang tay về phía tôi.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lâm Lệ, ấy tôi chằm chằm, gọi: “Vợ ơi, ôm một cái.”
Mặt Lâm Lệ tái mét.
Tôi thì…?
Lâm Lệ cố kéo ấy đi, sẽ đưa về nhà.
Chương Lâm vung tay gạt ra, còn say xỉn kéo lấy tôi: “Muốn vợ.”
Lâm Lệ hậm hực phía sau: “Chương Lâm, chờ tỉnh rượu đi, lúc đó hối hận cũng không kịp!”
Không còn cách nào, tôi đành dìu ấy ra khỏi KTV, định dùng điện thoại của ấy gọi đến đón.
“Chương Lâm, mật khẩu điện thoại là gì?”
Anh ấy lại dúi đầu tới bên tai tôi thì thầm, giọng khàn khàn mềm mại vô cùng dụ hoặc: “Sinh nhật vợ.”
Tôi nào biết sinh nhật vợ là ai chứ!
“Vậy số điện thoại vợ là bao nhiêu?”
Anh ấy ngẩn ra, rồi bắt đầu lẩm nhẩm: “135, 135…”
Tôi: ???
“– Từ từ, Hứa Thanh Thanh~”
Đúng lúc tôi sắp phát điên, phía sau chợt có người gọi tôi.
Quay đầu lại, suýt chút nữa tôi bị dọa chết: “Thầy… thầy Lý.”
Là thầy chuyên ngành thời đại học của tôi, cũng là thầy của Chương Lâm.
Chương Lâm dường như tỉnh táo hơn một chút, cũng gọi: “Thầy Lý.”
Thầy liếc Chương Lâm đang đổ người lên tôi, mỉa: “Hai trò…”
Tôi vội đẩy Chương Lâm ra, vẫy tay lia lịa: “Không phải đâu thầy, tuyệt đối không phải!”
Nếu bị hiểu lầm chết chắc luôn, ấy mà biết thì thế nào cũng đau lòng.
Nhưng trong ánh mắt ngờ vực của thầy, Chương Lâm lại tội nghiệp rúc tới: “Vợ ơi, ôm ôm~”
Tôi: …
Cuối cùng không còn cách nào, tôi đành mở tạm một phòng khách sạn gần đó.
Vứt ấy lên giường, tôi quay người muốn rời đi.
Kết quả, Chương Lâm níu lấy vạt áo tôi, rên rỉ: “Vợ ơi, đừng đi.”
Tôi thật sự… không nỡ.
Anh ấy còn khó chịu, như muốn nôn.
Thôi kệ, tôi đành đỡ ấy vào nhà vệ sinh, chăm sóc cho ấy nôn hết, còn miệng cho .
Suốt quá trình ấy ngoan ngoãn vô cùng, cứ liên tục lặp lại: “Cảm ơn vợ ơi.”
Ngoan đến mức tôi muốn xoa xoa đầu ấy.
Cuối cùng ấy cũng ngủ say.
Hàng mi dài rậm như chổi quét, ngũ quan sắc nét tuấn tú, đôi môi ửng đỏ, bóng nước lấp lánh, đẹp đến mê người.
Tôi bỗng thấy buồn bã.
Thầm ấy bao lâu nay, thì ra đã có .
Có lẽ đây là lần tôi gần ấy nhất.
Tôi quay người định đi, thì điện thoại ấy bỗng vang lên.
Nghĩ rằng nên giải thích rõ ràng, tôi bèn nghe máy.
Đầu bên kia là giọng một người cùng phòng: “Chương Lâm mày siêu vãi, biến đi đâu rồi, mày biết không, bây giờ trên diễn đàn toàn là chuyện của mày!”
Tôi chết sững mấy giây.
“Người đâu rồi…”
Tôi buộc phải lên tiếng: “Chương Lâm say rồi, tôi không đưa về ký túc xá , nên… đến khách sạn…”
Nhất định phải giải thích rõ, tuyệt đối không để hiểu lầm, tốt nhất họ đến đây trông ấy.
Tôi lo lắng chờ đợi.
Ai ngờ bên kia bỗng thét lên một tiếng kinh thiên địa: “Chị dâu ơi!!”
Tôi: “?”
“Tôi không phải…”
Nhưng bên kia chẳng thèm nghe, bắt đầu gào khóc: “Chị dâu ơi~ Chương Lâm nhà tụi em cuối cùng cũng có người rồi…”
Tôi vội vàng giải thích: “Bạn ấy không phải tôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, tôi tưởng họ đã tin, ai dè hỏi: “Cô là con à?”
Tôi “ừ” một tiếng.
Không lẽ giọng tôi không giống con ?
Người kia lại hỏi: “Tối nay dìu cậu ấy ra khỏi KTV đúng không?”
Đúng.
Nhưng thế thì sao?
Đầu dây bên kia lại tiếp tục gào khóc: “Chị dâu ơi~~~~”
Tôi: ???
Theo lời cùng phòng , thì ảnh của tôi và Chương Lâm đã lan truyền khắp trường.
Nghe bảo tối nay ấy uống say, cứ lảm nhảm đòi đi tìm vợ.
Rõ ràng độc thân bao năm, mọi người còn chưa biết ấy kiếm đâu ra vợ này.
Một người say xỉn, nếu để một mình rất nguy hiểm, bè học cứ dặn đi dặn lại là tuyệt đối không bỏ mặc ấy.
Vậy nên sáng hôm sau, khi tôi vừa mở mắt, đã thấy Chương Lâm tắm xong bước ra từ phòng tắm.
Cả căn phòng tràn ngập sự lúng túng.
Hết men rượu, ấy mặc áo thun trắng và quần dài, khí chất như hoàng tử, ánh mắt trong trẻo sắc bén, áp lực kinh người.
Thật sự rất khó tưởng tượng, người tối qua lầy lội đó và người trước mặt là cùng một người.
“Ờ… … tôi đi trước đây.”
Tôi vội vã xoay người định chuồn, bị Chương Lâm nắm chặt lấy.
Anh ấy cao to, sức mạnh không nhỏ, tôi hoàn toàn không giãy ra nổi.
Ánh mắt ấy lạnh lùng lãnh đạm, mà bỗng dưng khẽ cong môi , giống như một tinh, cúi người tiến sát đối diện tôi: “Chạy gì chứ?”
Tôi: “?”
Chương Lâm lúc tỉnh táo mà quyến rũ người ta thế này thì đúng là…
Tôi choáng váng luôn.
Chương Lâm khẽ , cả gương mặt trở nên sống bừng sáng, khiến tôi đến ngẩn ngơ.
“Anh… … định gì?”
Anh ấy thong thả ngồi xuống, bật nhẹ: “Đã đi khắp nơi mình là tôi, giờ chuyện lại muốn chạy?”
Tôi suýt bật vì tức.
Là ai tối hôm qua chết sống ôm lấy tôi gọi “vợ ơi” hả?
Chương Lâm mắt lạnh lùng, mặt dày : “Ồ, thế à? Tôi không nhớ.”
Tôi tức tối: “Vậy muốn thế nào?”
Anh ấy khẽ, giọng điệu lười biếng mà nghiệt: “Muốn… vợ.”
Tôi thề, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.
Bạn thấy sao?