Cảnh tượng tôi ngẩn ngơ Chương Lâm có vẻ đã bị người khác thấy.
Tối đó, khi tôi gặp lại Lý Tiệt ở dưới lầu, xung quanh đã có không ít người thì thầm bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi vừa định chào hỏi Lý Tiệt.
“Á…”
Tôi bỗng bị ai đó kéo mạnh qua, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Hương gỗ nhè nhẹ pha lẫn chút mùi rượu nhàn nhạt.
Chương Lâm?
Người xung quanh bắt đầu tụ lại xem náo nhiệt.
Tôi chột dạ, có cảm giác chẳng lành.
Nhưng kỹ vào mắt ấy, ánh mắt vẫn khá tỉnh táo, chắc không uống quá nhiều.
Thế mà ngay giây sau, Chương Lâm lại tôi, ấm ức gọi:
“Vợ ơi~”
Má ơi?
Lại nữa?
Chương Lâm, uống nhầm rượu giả rồi đúng không!
Quả nhiên, thân hình 1m87 đè tới, tôi luống cuống tay chân.
Lý Tiệt định kéo ấy ra, Chương Lâm ôm chặt không buông.
Nhìn tác ngày càng mạnh của Lý Tiệt, tay Chương Lâm bị siết đến đỏ lên mấy vết.
Anh ấy lại chẳng hề hay biết, cứ như ôm bảo bối quý giá, sống chết ôm chặt lấy tôi.
Đôi mắt cũng đỏ hoe, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Muốn vợ…”
Cuối cùng tôi không nỡ, vội ngăn Lý Tiệt: “Không sao đâu.”
Ánh mắt Lý Tiệt khi chúng tôi ôm nhau, trầm xuống nặng nề.
Tôi với ấy: “Không sao, đi trước đi, tôi sẽ gọi ấy tới.”
“Nhưng mà ta…”
“Không sao thật mà.”
Lý Tiệt đành rời đi.
Đợi đến khi ấy đi rồi, sức lực Chương Lâm cũng từ từ thả lỏng.
Anh ấy chôn đầu vào cổ tôi, còn cọ cọ vài cái, hơi thở nóng ấm, tê tê ngứa ngứa.
Chương Lâm lúc này giống như một chó nhỏ bị thương, mắt say lờ đờ, viền mắt đỏ ửng, lông mi dài cong, gương mặt tuấn tú.
Nhưng trong vẻ mặt ấy, tôi lại thấy rõ ràng nỗi lưu luyến và đau đớn.
Tôi không biết trong cơn say, Chương Lâm đang ôm ai trong lòng.
Chắc chắn, ấy rất thích người đó.
Nước mắt lấp lánh trong mắt tôi.
Chỉ tiếc… người đó không phải là tôi.
Tôi gọi cho cùng phòng của ấy, không ai bắt máy.
Tôi định đưa ấy đến khách sạn, ấy lại ôm cửa không chịu đi.
Hết cách.
Tôi đành trải đệm dưới sàn cho ấy, còn mình ngủ trên giường.
Tôi dặn: “Anh ngủ dưới đất.”
Chương Lâm lắc đầu chậm rãi, cố chấp: “Muốn ngủ giường.”
Tôi nghiến răng, cảnh cáo: “Đó là chỗ tôi ngủ.”
Anh ấy sau cơn say bỗng trở nên ngây thơ như thiếu niên, nghiêm túc tôi, gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ, ngủ giường với vợ.”
Tôi: …
Tôi cảnh cáo nghiêm túc: “Tôi không phải.”
Không ngờ lần này, Chương Lâm lại gật đầu ngay: “Ừ.”
Tôi còn chưa kịp thở phào.
Anh ấy bỗng khẽ , cặp mắt như tinh, giọng điệu mềm mại dụ dỗ: “Vợ xinh đẹp.”
Tôi: …
Chịu không nổi nữa rồi.
Anh ấy cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngủ dưới đất.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra, tôi đã thấy gương mặt đẹp trai của Chương Lâm ngay sát trước mặt.
Làn da trắng mịn, ngũ quan sắc nét tuấn tú.
Vấn đề là — cánh tay ấy đang ôm lấy eo tôi, còn chân tôi thì gác lên chân ấy.
Đúng là muốn mạng người mà.
“Á… má ơi!”
Tôi hét toáng lên.
Chương Lâm bị tiếng hét tỉnh, dụi dụi mắt, liếc tôi một cái, ánh mắt đã hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi tưởng ấy sẽ lập tức bật dậy.
Ai ngờ ấy kéo tôi lại gần hơn, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Rốt cuộc ấy còn chưa tỉnh rượu à?!
Sức mạnh trên tay ấy rất lớn, tôi giãy mãi không ra.
Tôi bực mình : “Chương Lâm.”
“Anh tỉnh chưa?”
Anh ấy cuối cùng cũng mở mắt ra, sau đó từ tốn, khí định thần nhàn ngồi dậy trên giường.
Lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao quý lạnh lùng, như đóa hoa cao lãnh nơi vách núi.
Tôi chất vấn: “Sao lại leo lên giường ngủ?”
Anh ấy đã đứng dậy, từ trên cao xuống tôi — đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
Chương Lâm bật khẽ, yết hầu trượt lên xuống, thong thả : “Giỏi đấy, lần này trực tiếp bị em lừa về nhà luôn rồi.”
Nói rồi còn từ tốn đảo mắt một vòng quanh phòng tôi.
Tôi suýt nghiến răng ken két…
Có giỏi thì đừng có tới nữa đi!
Anh ấy cúi người, tiến sát đối diện tôi, đôi mắt sâu như nước, giọng mang theo chút khàn khàn khi mới ngủ dậy, càng thêm dụ hoặc lòng người.
Làm ơn đừng quyến rũ nữa mà…
Tôi cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từng chữ từng chữ ấy thốt ra: “Nói thử xem, lần sau em còn định gì nữa, hả vợ ~ ~”
Má ơi!
Tôi? Thật là giỏi. Giỏi lắm, Chương Lâm.
Ai là người sống chết không chịu đi hả? Ai là người đáng thương bị tôi mềm lòng chứ?
Tôi tức tối phồng má: “Chương Lâm, có bản lĩnh thì sau này đừng tới nữa.”
Anh ấy đứng thẳng người, nhạt, lười biếng: “Tôi đúng là có bản lĩnh thật.”
Nói đến nước này, chắc chắn ấy sẽ không tới nữa.
Chương Lâm rời đi.
Tôi tức giận gọi điện cho cùng phòng ấy, dặn họ đừng để ấy uống rượu giả nữa.
Lạ thật, lần này gọi một cái đã bắt máy rồi.
Tối hôm sau trở về, tôi còn cố liếc quanh một vòng, dưới lầu quả nhiên không thấy ai.
Không rõ là nhẹ nhõm hay hụt hẫng.
Tốt lắm, Chương Lâm, coi như còn chút khí tiết.
Nhưng khi tôi lên đến tầng 13, cửa thang máy vừa mở ra, một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Trong không khí có mùi cồn nhàn nhạt.
Chương Lâm đứng trước mặt tôi, ánh mắt mơ màng.
Tôi biết ngay.
Xong rồi.
Anh ta lại say rồi.
Quả nhiên, Chương Lâm lảo đảo nhào tới, miệng ấm ức gọi: “Vợ ơi, cuối cùng em cũng về rồi.”
Tôi còn biết gì nữa?
Chỉ có thể là… quen rồi.
Tôi ấn ấy ngồi xuống ghế sofa.
Cơ thể ấy quá cao lớn, ngồi trên chiếc sofa lười nhỏ bé của tôi trông cực kỳ chật chội, chân dài không có chỗ duỗi.
Tôi gọi cho cùng phòng của ấy — rất tốt, không ai nghe máy.
Tôi tiếp tục gọi.
Đến cuộc thứ 20, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Tôi : “Chương Lâm lại tới nữa rồi.”
Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng điệu khoa trương, nghe giả trân: “Ái chà, tụi em cũng không biết đâu~”
Tôi bất đắc dĩ: “Vậy ai tới đón ta đi?”
Bên kia bắt đầu oai oái: “Ái chà, tụi em đang không có ở trường mà~”
“Thế giờ sao?”
Bọn họ lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Ây dà, phiền chị dâu thu nhận đại ca tụi em thêm một đêm nữa nhé~”
Tôi quay đầu Chương Lâm.
Khoan đã — hình như tôi vừa thấy khoé miệng ta khẽ nhếch lên?
Tôi định cúp máy thì đầu bên kia bỗng vọng lại tiếng thì thầm.
Bọn họ tưởng tôi đã cúp máy, nên rất nhỏ, tôi vẫn nghe thấy rõ.
“Liệu có ổn không?”
“Ái, đại ca ngày nào cũng uống rượu, cũng tội.”
“Chết rồi, chưa cúp máy!”
Rồi cuộc gọi lập tức bị cắt.
Bạn thấy sao?