Nhất Kế Định Càn [...] – Chương 1

1.

Thánh chỉ ban hôn cho Khánh Vương và Trắc phi vừa xuống.

Cả kinh thành đều chờ xem ta trò .

Ta là chính phi của Khánh Vương Hoàng thượng đích thân ban hôn, chỉ đợi ngày lành để phong phong quang quang bước vào vương phủ.

Nhưng Khánh Vương lại tự mình đến cầu Hoàng thượng, muốn nạp cung nữ thân cận của mẫu phi hắn, Lâm quý phi, Trắc phi.

Không chỉ muốn nàng cùng ngày nhập phủ, cùng một hôn lễ, còn xin quyền quản gia cho nàng.

Hoàng thượng sủng ái Khánh Vương, đồng ý cầu của hắn, thậm chí còn cho phép quý phi nhận cung nữ chất nữ.

Mọi người đều , ta còn chưa vào phủ, đã mất đi ân sủng của Khánh Vương, còn chẳng bằng một cung nữ, thực sự đáng thương.

Ta lại chẳng hề để tâm.

Ta xuất thân từ Cố Quốc Công phủ trăm năm danh tiếng, phụ thân ta nắm thực quyền.

Ca ca ta chinh chiến nơi biên cương, nhiều lần lập công.

Cùng ngày nhập phủ thì đã sao?

Ta là chính phi, nàng là Trắc phi.

Hoàng mệnh không thể trái là thật.

Nhưng vào vương phủ rồi, lẽ nào ta lại để nàng trèo lên đầu ta?

2.

Ta trở về chính viện thỉnh an phụ mẫu.

Khi cửa đóng lại, sắc mặt mẫu thân không tốt, thẳng thắn Hoàng thượng là rõ ràng muốn hạ nhục Cố Quốc Công phủ.

Bà lo lắng rằng ta vừa không phu quân sủng ái, vừa không có quyền quản gia, những ngày tháng ở vương phủ sẽ chẳng dễ dàng.

Phụ thân cũng , nếu ta không muốn gả, ông sẽ vào cung cầu Hoàng thượng, thu hồi thánh chỉ.

Ta hiểu lòng phụ mẫu thương ta, vẫn lắc đầu ngăn cản phụ thân.

Thánh chỉ đã ban, lời vàng ý ngọc, nào có đạo lý thu hồi?

Hoàng thượng sủng ái Khánh Vương, cố ý nâng đỡ hắn, Cố gia hiển hách nhiều năm, Hoàng thượng chưa chắc không có ý敲打*.

Phụ thân vào cầu, chỉ càng khiến Hoàng thượng thêm nghi kỵ.

Từ nhỏ, ta đã nâng niu chiều chuộng, phụ mẫu thương , ca ca cưng chiều.

Ta không thể ích kỷ như .

Ta lập tức mở miệng an ủi mẫu thân: “Chỉ là một Trắc phi mà thôi, lại xuất thân nha hoàn, chẳng đáng ngại.”

“Sủng ái không phải điều quan trọng nhất, có Cố gia ở đây, nữ nhi chỉ cần tốt bổn phận chính phi, nào sợ không đứng vững ở vương phủ?”

Mẫu thân xuất thân danh môn, đạo lý này bà không phải không hiểu, chỉ là thương xót ta.

Ai mẹ mà không muốn nữ nhi mình phu thê mỹ mãn?

Ánh mắt phụ thân cũng tràn đầy thương xót và áy náy.

Hai người chuẩn bị cho ta một phần hồi môn càng thêm phong phú, ca ca biết liền thêm toàn bộ châu báu mình ban thưởng những năm qua vào đó.

Thậm chí, cả sính lễ Khánh Vương phủ đưa tới, cũng đều thuộc về hồi môn của ta.

Ta trong lòng cảm kích thương của phụ mẫu, ca ca.

Bước ra khỏi chính viện, ta về phía hoàng cung, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chỉ là một Khánh Vương phủ, trong lòng ta đã sớm có dự tính.

3.

Ngày thành thân, chim hồng nhạn bay cao.

Lúc xuất giá, ta mang theo đủ một trăm tám mươi tám rương hồi môn.

Rương đầu tiên đã vào vương phủ, rương cuối cùng vẫn còn chưa ra khỏi cửa Quốc Công phủ.

Thực sự là thập lý hồng trang.

Hồi môn của Trắc phi dù quý phi đặc biệt thêm vào, cũng chỉ có tám mươi tám rương, so với ta vẫn kém xa.

Vào vương phủ, theo một tiếng “lễ thành”, ta trở lại tân phòng đợi Khánh Vương.

Đợi tới tận đêm khuya, Khánh Vương mới thong thả đến.

Trên người hắn phảng phất hương phấn son, hẳn là vừa từ viện của Trắc phi đến.

Khánh Vương vén khăn voan lên, trên mặt hiện vẻ khách khí xa cách.

Hắn hờ hững : “Vương phi đợi lâu, bên ngoài khách khứa thật khó ứng phó.”

Nhưng tiếng huyên náo bên ngoài rõ ràng đã sớm tản đi.

Ta vẫn điềm tĩnh tự nhiên, không hề lộ ra chút bất mãn nào, cùng hắn uống rượu giao bôi.

Lễ xong, Khánh Vương : “Cẩm Nhi có chứng mộng yểm, đêm đến không thể rời người, ta qua thăm nàng một chút.”

Lâm Mộc Cẩm, chính là danh tự của Trắc phi.

Ta giả vờ thấu hiểu, hào phóng : “Vương gia và muội muội thâm nghĩa trọng, muội muội nếu thân thể không khỏe, vương gia nên qua thăm.”

Trong mắt Khánh Vương thoáng qua một tia kinh ngạc, đến khi mở miệng lần nữa, giọng điệu cũng không còn lạnh nhạt như vừa rồi.

“Vương phi sớm nghỉ ngơi.”

Ta trên mặt treo nụ ôn nhu, tiễn Khánh Vương ra khỏi chính viện.

Sau đó sai nha hoàn tháo trang sức, chuẩn bị đi nghỉ.

Nha hoàn mặt đầy lo âu.

Ta biết nàng đang lo điều gì.

Đêm tân hôn, ta đã không giữ vương gia, về sau còn biết sống sao?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Cố gia chẳng phải sẽ trở thành trò cho cả kinh thành?

Ánh mắt ta lướt qua chén rượu giao bôi, khóe môi khẽ cong.

Chỉ bảo nha hoàn dâng trà giải rượu.

Vừa rồi, khi Khánh Vương tới, trên người tuy có mùi phấn son, nồng hơn là hơi rượu.

Ta không thèm tranh giành với Lâm Mộc Cẩm, đêm tân hôn vẫn cần phải ra tay.

Đối nội, dù không phải ta quản gia, cũng phải lập uy.

Đối ngoại, càng phải bảo toàn thể diện cho Quốc Công phủ.

Không bao lâu, Khánh Vương quả nhiên quay lại, sắc mặt không mấy dễ coi.

Hắn ngồi xuống bàn tròn, uống trà giải rượu, đôi mày nhíu chặt mới dần dãn ra.

Hắn ta, khẽ ho một tiếng: “Giờ không còn sớm, ngày mai còn phải vào cung, nghỉ sớm đi.”

Nói xong, hắn liền mặc y phục nằm xuống.

Ta tự giác dùng chăn ngăn cách một đường sông Trường Giang, nằm ở phía trong.

Người khác không biết vì sao hắn lại như , ta thì biết rõ.

Ta sớm đoán đêm tân hôn hắn sẽ ở lại viện của Lâm Mộc Cẩm.

Cho nên đã hạ dược khiến nam nhân bất lực vào rượu giao bôi.

Khi Khánh Vương chuẩn bị phòng, phát hiện mình không thể.

Tôn nghiêm của nam nhân khiến hắn không thể mở miệng, với Lâm Mộc Cẩm rằng hắn bất lực.

Nhưng đêm tân hôn, khi phòng hoa chúc, Lâm Mộc Cẩm chắc chắn sẽ dùng đủ mọi cách.

Khánh Vương không chịu nổi, lựa chọn tốt nhất chính là quay lại chính viện.

Chỉ cần hắn trở về chính viện, thế là đủ.

Ta không chỉ thành công giữ chân hắn, còn không cần cùng hắn da thịt thân mật.

Lại còn gieo xuống hạt giống hiềm khích giữa hắn và Lâm Mộc Cẩm.

Một mũi tên trúng ba đích, cớ sao không ?

4.

Hôm sau, ta vào cung thỉnh an.

Lâm Mộc Cẩm thân phận là Trắc phi, vốn không phép theo cùng, vì nàng có địa vị đặc biệt, lại Hoàng thượng đích thân ban hôn.

Thêm vào sự thiên vị của Khánh Vương, nàng ta liền theo chúng ta cùng vào cung thỉnh an.

Ta cung kính hành lễ trước Hoàng thượng, đồng thời dâng lên lễ vật đã chuẩn bị sẵn.

Một chiếc nghiên tử kim, là vật hiếm có chỉ vùng Tây Bắc mới chế tác .

Trên đó còn khắc thêm hoa văn rồng của hoàng gia, càng tôn thêm vẻ quý giá.

Hoàng thượng vốn thích nghiên, lễ vật này rõ ràng dụng tâm, khiến ngài long nhan đại duyệt.

“Con đúng là đứa trẻ chu đáo, khéo léo. Khánh Vương có vương phi như con, thực là phúc của hắn.

“Đám cưới này, trẫm không chọn sai.”

Ta quỳ xuống tạ ân.

Lời đồn trong kinh thành sao thoát tai mắt của Hoàng thượng?

Ngài chẳng qua đang đợi phản ứng của ta mà thôi.

Phong vũ mưa móc đều là ân điển của quân vương, nay ta ngoan ngoãn như , tất nhiên Hoàng thượng cảm thấy hài lòng.

Ngược lại, với Lâm Mộc Cẩm, thái độ của Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt.

Hoàng thượng có ý nâng đỡ Khánh Vương, gửi gắm kỳ vọng vào hắn.

Một nữ nhân như nàng, người dễ rối ren trong lòng dạ Khánh Vương phủ, đối với hắn không phải chuyện tốt.

Rời Dưỡng Tâm Điện, chúng ta đi tới Trữ Tú Cung của quý phi.

Trong cung, Lâm quý phi ngồi ở ghế trên, ánh mắt tràn ngập ý .

Nhìn ta đầy vẻ tán thưởng, chỉ rằng có chính phi như ta, là phúc của Khánh Vương.

Lời này quá khoa trương, ta nghe chỉ mỉm mà không để tâm.

Khánh Vương dù sao cũng là hoàng tử vương gia, thân phận tôn quý, nếu ta nương theo mà trèo lên, chẳng phải sẽ trở thành kẻ không biết thân phận?

Ta lập tức : “Mẫu phi quá lời. Có thể gả vào vương phủ, mới là phúc phần của nhi tức.”

Lâm quý phi hài lòng gật đầu, lúc này mới ra mục đích chính.

“Nay tuy con là chính phi, việc Mộc Cẩm quản lý vương phủ là ý chỉ của Hoàng thượng. Bổn cung cũng không tiện trái lệnh người.

“Cố Quốc Công phủ nuôi dưỡng con chu toàn, con vào vương phủ rồi thì an tâm hưởng phúc, đừng để người ngoài nghĩ rằng bổn cung hà khắc với một người con dâu tốt như con.”

Lâm quý phi vừa , vừa vẫy tay gọi ta lại gần.

Bà đeo cho ta một chiếc vòng ngọc nước bóng sáng cực tốt.

Lại sai cung nữ bưng lên một khay, bên trong là hai bộ trang sức tinh xảo vô giá.

Ta mỉm nhận lấy, chỉ rằng Lâm Trắc phi là người giỏi quản gia, ta cũng dịp nhàn hạ.

Thực ra trong lòng ta hiểu rõ.

Đúng là ý chỉ Hoàng thượng, cốt yếu vẫn là Khánh Vương cầu xin mà .

Lời của Lâm quý phi nghe thì dễ chịu, thực tế là ngầm nhắc nhở ta, không nên sinh tâm tranh quyền quản gia, vương phủ rối ren.

Ta lại chẳng thèm đi tranh cái quyền này.

Không ai, kể cả Lâm quý phi, biết một chuyện mà nhờ cơ duyên, bằng hữu của ca ca ta trong quân đội vô phát hiện.

Khánh Vương bề ngoài thuận thảo nghe lời, thực chất lại thường lui tới chốn lầu xanh.

Sổ sách trong phủ rối tung không ra thể thống gì.

Nếu để ta quản gia, e rằng ta sẽ bận tối tăm mặt mũi.

Những năm qua vương phủ này chẳng tích góp bao nhiêu bạc, có khi còn phải dùng hồi môn của ta để lấp lỗ hổng.

Củ khoai nóng phỏng tay này, ta còn mong đẩy đi càng nhanh càng tốt.

5.

Mang theo phần thưởng hậu hĩnh từ Hoàng thượng và Lâm quý phi, ta trở lại vương phủ.

Đợi các cơ thiếp bái kiến xong, ta lập tức sai nha hoàn ghi chép lại toàn bộ hồi môn của ta và phần thưởng trong cung ban xuống, đưa vào tư khố.

Ta lại gọi nha hoàn hồi môn giỏi bếp núc đến, nhanh chóng sắp xếp nhà bếp nhỏ.

Bốn nha hoàn thiếp thân mỗi người một sở trường, phân công rõ ràng, chính viện lập tức đâu vào đấy, ngăn nắp hẳn lên.

Hôm nay, ở trong cung, ta hướng Lâm quý phi cầu xin đặc ân quản lý chính viện của mình.

Quyền nội chính vẫn thuộc về Lâm Mộc Cẩm, không tính là vi phạm thánh chỉ.

Lâm quý phi thấy ta không bận tâm chuyện Lâm Mộc Cẩm quản lý gia vụ, cũng dễ dàng đồng ý.

Buổi chiều, khi người trong chính viện vừa nghỉ ngơi, nha hoàn báo rằng Lâm Trắc phi sai người mang đồ đến.

Nha hoàn bưng một chậu mẫu đơn đang nở rực rỡ, diễm lệ vô cùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...