Nhật Ký Tình Yêu – Chương 7

Xem đến cuối, tôi có chút muốn ship cặp này luôn rồi.

Nhưng đặt điện thoại xuống, lại cảm thấy, có chút buồn.

...

Đi dạo phố, xem phim với Tống Thanh.

Ăn chơi no say, tôi kéo ấy đến quán bar gần đó.

Quán bar này rượu ngon, hôm nay hình như đặc biệt dễ say.

Tôi uống không nhiều, đầu đã có chút choáng váng.

Uống thêm một ly nữa, mặt Tống Thanh trước mắt bắt đầu nhòe đi.

Tống Thanh bất lực tôi: "Cậu xem, bây giờ tớ đưa cậu về kiểu gì?"

Tôi tay chân bủn rủn, gục đầu lên người ấy.

"Cậu cõng tớ đi."

Tống Thanh quanh năm tập thể dục, thể lực rất tốt.

Tôi cũng không nặng, ấy cõng cũng coi như nhẹ nhàng.

Chỉ là tay chân tôi bủn rủn, như một đống bùn nhão.

Một lát sau đã bắt đầu trượt xuống, Tống Thanh chửi khẽ: "Cậu còn đậy nữa, tớ ném cậu xuống đó!"

Tôi không dám nữa.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy tốc độ của Tống Thanh hình như chậm lại một chút.

Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, tôi ôm chặt cổ ấy, muốn để ấy thoải mái hơn.

"Cảm ơn cậu nha, Tống Thanh."

Tôi dùng mặt cọ cọ cổ ấy.

Lại dùng tay vỗ vỗ lưng ấy: "Lưng cậu rộng quá, hiệu quả tập gym tốt thật."

Tôi sờ lưng ấy, lại muốn sờ eo ấy.

Nhưng bàn tay trượt xuống lại bị ấy nắm chặt, không thể đậy nữa.

Tôi cũng hết sức rồi, gục đầu lên lưng ấy.

"Keo kiệt."

Bước chân của Tống Thanh rất vững, tôi dần dần buồn ngủ.

Nhưng một khi ngủ thiếp đi, ấy sẽ càng khó cõng tôi hơn.

Thế là cố gắng gượng chuyện với ấy: "Hôm nay tớ không cố ý uống nhiều như đâu, tớ chỉ là... tâm trạng không tốt."

"Tớ cứ tưởng, sau khi chia tay với Cù Nhiên, cuộc sống của tớ sẽ trở lại quỹ đạo, có lẽ tớ sẽ nhanh chóng tìm một người trai phù hợp hơn, có thể cùng nhau bầu , cùng nhau giúp đỡ như những cặp đôi bình thường..."

"Nhưng Tống Thanh, tớ hình như, không quên Cù Thần."

Bước chân của Tống Thanh khựng lại.

Tôi vội : "Cậu đừng vội mắng tớ lụy , cậu nghe tớ hết đã mà."

"Tớ nghe tin ấy thắng sẽ thay ấy vui mừng, thua sẽ thay ấy buồn bã, thấy ấy dẫn khác chơi game sẽ không vui, ấy chạy đến cứu tớ tớ lại thấy ấy rất ngầu..."

"Tống Thanh, tớ hình như hết thuốc chữa rồi."

"Tớ phải sao đây."

12

Tống Thanh đưa tôi về nhà, nhẹ nhàng đặt tôi lên sofa.

Đèn phòng khách bật sáng.

Tôi nheo mắt, người trước mặt, có chút khó hiểu nhíu mày: "Tống Thanh, sao mặt cậu lại giống Cù Nhiên ?"

Cù Nhiên đưa cốc nước cho tôi: "Uống nước đi."

Tôi uống một ngụm nước.

Rồi quay đầu hắn: "Anh..."

"Anh là Cù Nhiên."

Tôi chớp mắt: "Ồ, ra ngoài đi."

Cù Nhiên hỏi tôi: "Tại sao?"

"Anh chơi game với khác, bây giờ tôi thấy là không vui."

Tôi ngã người ra sofa, chỉ tay ra cửa sổ: "Anh ra ngoài đi."

Cù Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cầm lấy cốc nước trong tay tôi.

Giọng hắn rất khẽ: "Anh và ấy chỉ là hợp tác, GH và Hổ Ngư đã ký hợp đồng, ấy đánh đôi cũng nằm trong thỏa thuận hợp đồng, ban đầu không xem kỹ, sau này mới phát hiện ra điều khoản này, tháng sau hợp đồng hết hạn, sẽ không gia hạn nữa."

"Đến lúc đó, sẽ đăng thông báo đính chính."

"Có không?"

Tôi căn bản là không nghe rõ hắn gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ.

Đến khi tôi tỉnh táo lại, đã là chuyện của ngày hôm sau.

Đầu đau như búa bổ, người thì uể oải, thân thể thì rã rời.

Vừa quay đầu lại, thấy thân thể trần trụi của một người đàn ông đang quay lưng về phía mình, tôi lập tức trợn tròn mắt.

Nhanh chóng tua lại mọi chuyện trong đầu, tôi bịt miệng, cẩn thận lật người xuống giường.

Sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Tống Thanh.

"Chết rồi! Tối qua tớ uống say không biết dẫn một người đàn ông từ đâu về nhà!"

Tôi hạ thấp giọng, ngữ điệu đầy kinh hãi.

"Có khi nào là trai bao ở quán bar không, hắn có sạch sẽ không ?"

Tống Thanh ấp úng: "Cái đó..."

"Cậu mau đến nhà tớ, chúng ta đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra."

Tôi quá tập trung, nhất thời không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Đến khi người đàn ông đã tiến đến ôm trọn lấy tôi, cả người tôi mới cứng đờ lại.

"Yên tâm, sạch sẽ lắm."

Giọng người đàn ông mang theo sự lười biếng sau khi vừa tỉnh dậy, nghe rất hay.

Chỉ là... quen thuộc đến chết tiệt.

Trong điện thoại, giọng của Tống Thanh truyền đến.

"Tớ phải với cậu một chuyện, tối qua tớ định đưa cậu về nhà, vừa ra khỏi quán bar đã gặp Cù Nhiên, là hắn đưa cậu về đó."

Tôi quay đầu Cù Nhiên, sau đó nhanh chóng bật ra xa.

Để hình hỗn loạn hiện tại.

Tôi không khỏi xoa xoa thái dương.

Nghiến răng nghiến lợi.

"Tống Thanh, cậu yên tâm giao tớ cho người khác như sao?"

Tống Thanh giọng điệu vô tội: "Không trách tớ , tối qua cậu cứ luôn miệng thích Cù Nhiên, không nỡ rời xa hắn, không buông bỏ hắn, ở cửa vừa thấy hắn, cậu chạy còn nhanh hơn tớ..."

Cô ấy giọng điệu không hề nhỏ, Cù Nhiên ở đối diện khẽ nhướng mày tôi.

Tôi mặt đỏ bừng tắt điện thoại.

"Cái đó... nghe tôi giải thích."

Cù Nhiên yên lặng tôi, dường như đang chờ tôi tiếp tục .

Nhưng tôi nên gì đây?

Tôi lúng túng im lặng ba giây, Cù Nhiên tiến lên ôm tôi vào lòng.

"Lê Nguyệt, chúng ta quay lại đi."

"Em không thể rời xa , cũng ."

Rơi vào vòng tay ấm áp, đầu óc tôi có chút choáng váng.

Nhưng lý trí vẫn còn.

"Nhưng...vấn đề giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết."

Vấn đề vẫn còn đó, dù có quay lại cũng chỉ là tạm thời.

Cù Nhiên khẽ: "Giải quyết rồi."

Tôi ngẩn người: "Ý gì?"

"Sau khi đánh xong mùa giải này, sẽ không đánh chuyên nghiệp nữa."

Tôi trợn tròn mắt, đẩy hắn ra, còn chưa kịp gì, hắn đã kéo tay tôi lại.

"Không hoàn toàn là vì em."

Hắn cổ tay mình: "Anh bị viêm gân bao hoạt dịch, là một trong những bệnh phổ biến nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp, sự nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp vốn dĩ không còn bao lâu nữa, chỉ là vì em, nên đã chọn giải nghệ sớm hơn."

Hắn nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, vào mắt tôi rất nghiêm túc.

Rõ ràng không phải là chuyện vui vẻ gì, giọng điệu của hắn lại rất thoải mái.

"Các loại giải thưởng lớn nhỏ đều đã giành rồi, thật sự không còn gì tiếc nuối nữa."

Tôi ngơ ngác hắn.

"Vậy sau này, có dự định gì?"

"Ở lại thành phố Kim Hải." Cù Nhiên : "Anh và đồng đội của đã đầu tư vào một câu lạc bộ, hiện tại lợi nhuận vẫn khá ổn."

Mấy năm nay hắn đánh chuyên nghiệp quả thực đã kiếm không ít tiền thưởng, còn có phí ký hợp đồng nữa.

Dù không việc, hắn cũng có thể sống rất tốt.

Hơn nữa, Cù Nhiên vốn dĩ là một người rất giỏi.

Tôi chớp mắt, hắn.

Cù Nhiên đột nhiên nhéo má tôi.

"Lê Nguyệt, tối qua em hung dữ lắm đó."

Hắn không thì thôi, vừa tôi lại nhớ đến những mảnh vụn rời rạc tối qua.

Nhất thời ngượng ngùng vô cùng.

"Đừng nhắc nữa, là thừa cơ người ta gặp nạn."

"Áo của còn bị em xé rách nữa..."

"Vậy thì hôm nay cứ trần truồng đi."

Tôi đi về phía nhà bếp, Cù Nhiên từ phía sau đi tới nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

"Em phải chịu trách nhiệm với đó."

Câu này của hắn trong nháy mắt kéo tôi về bốn năm trước.

Khi đó, chúng tôi đều còn trẻ.

Cho nên vừa nghe hắn , tôi đã thật sự tin là thật.

Nhưng bây giờ nghĩ lại...

Tôi có chút nghi ngờ quay đầu hắn.

"Năm đó thật sự bị em gì sao?"

Cù Nhiên trời đất không tôi.

Hắn quay người đi vào phòng tắm: "Anh đi tắm trước đây..."

"Cù Nhiên, đứng lại cho em!"

Tôi đuổi theo: "Có phải năm đó lừa em không?"

"Học tỷ ? Khi đó em thuần khiết lắm mà."

Tôi chống tay lên cửa phòng tắm: "Thuần khiết? Cái từ này có liên quan gì đến sao?"

Cù Nhiên chống tay lên cửa: "Không liên quan thật."

"Vậy học tỷ, muốn cùng tắm không?"

Vừa , vừa bắt đầu cởi cúc áo.

Ánh mắt hắn nóng rực, tôi đến mức tôi có chút không chịu nổi.

Tôi dời mắt khỏi ngực hắn.

Tôi quay người bỏ chạy, cổ tay lại bị hắn nắm chặt.

Sau đó cả người bị kéo vào trong...

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...