“Mày có tư cách gì mà can thiệp chuyện nhà tao? Nếu không phải mày ngăn Tử Diệu cứu Tinh Tinh, nhà này đâu đến mức tan nát như ? Nói vì ? Tao thấy mày chỉ là ghen tị Tinh Tinh đã cướp mất vị trí của mày, nên mới muốn trừ khử nó!”
“Sớm biết , năm xưa đã chẳng nên đón mày từ trại mồ côi về. Nhà này chỉ có một đứa con là Tinh Tinh, còn mày – loại tâm địa rắn rết – tốt nhất nên chôn cùng Tinh Tinh đi!”
Tôi bị ba mẹ vứt vào rừng sâu núi thẳm, mặc kệ sống chết.
Lúc bị đàn chó hoang xé xác đến chết trong đau đớn.
Tôi vẫn nhớ như in những lời họ .
Từng câu từng chữ in hằn vào tim tôi, hóa thành oán niệm tận xương.
Trọng sinh trở lại, tôi đã rút ra bài học.
Không súc sinh máu lạnh như lời họ nữa.
Tôi sẽ thành toàn cho thân mà họ coi là tất cả.
Để trai dùng hai cánh tay đổi lấy hai chân của Bạch Tinh Tinh.
Tôi muốn xem, khi không còn tay.
Không thể gánh vác, không thể cầm nắm, ngay cả việc ăn uống vệ sinh cũng không tự lo nổi.
Thì cái thân với Bạch Tinh Tinh kia, còn có thể sâu đậm đến đâu?
3
Tài xế xe tải lập tức xuống xe kiểm tra.
Tôi vội vàng chạy tới, giả vờ đau đớn đến cực độ, gào khóc với trai:
“Anh ơi, nhất định phải gắng gượng! Em đã gọi cấp cứu rồi, bác sĩ sắp tới nơi!”
Không còn vẻ điềm tĩnh như mọi khi, gương mặt điển trai của trai nhăn nhúm lại vì đau đớn, toát lên sự tuyệt vọng tột cùng.
Nghe thấy tiếng tôi gào, Bạch Tinh Tinh bừng tỉnh, định tiến lên xem trạng của trai.
Tôi gào lên như phát điên, đẩy mạnh ta ra, nước mắt lã chã :
“Tinh Tinh, em biết em ghét chị quay về nhà, khó chịu khi mọi người ý đến chị. Chỉ cần em vui, em đánh mắng chị thế nào cũng , cùng lắm chị rời khỏi đây. Nhưng em tuyệt đối không nên giận dỗi mà bỏ nhà đi, còn lao ra đường… cuối cùng lại cả trai!
“Nếu có mệnh hệ gì, nhà mình biết phải sao đây? Ba mẹ chỉ có một đứa con trai duy nhất!”
Bạch Tinh Tinh định cãi lại, không nổi câu nào.
Cô ta bị tôi đẩy ngã, loạng choạng đổ xuống đất.
Ngay lập tức, đùi trắng nõn bị đá vụn rạch trúng, rướm máu.
Là một vũ công, chân của ta cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nếu là ngày thường, chỉ cần tôi dám đụng vào ta, ba mẹ chắc chắn đã xông tới tát tôi rồi.
Nhưng lúc này, người con trai mà họ thương nhất lại đang nằm đó bị thương, đâu còn tâm trí để ý tới Bạch Tinh Tinh.
Ba vừa lay tỉnh mẹ, hai người lập tức nhào đến bên trai, khóc lóc thảm thiết.
“Con ơi, con phải kiên trì! Bác sĩ đến ngay rồi!”
Mẹ gào khóc đứt ruột đứt gan, như thể muốn thay con chịu đau.
Ba cau mày, mắt cũng đỏ hoe, âm thầm rơi lệ.
Bạch Tinh Tinh đứng bên thấy cảnh ấy thì bàng hoàng, không ngừng lắc đầu: “Con không cố ý đâu, con không muốn …”
Cô ta cố gắng đứng dậy, bước đến bên ba mẹ, muốn tìm kiếm một chút an ủi và chấp nhận.
Ba không một lời, thản nhiên đẩy ta ngã xuống đất.
Mẹ thậm chí không liếc lấy một cái, toàn bộ trái tim đều đặt trọn nơi trai.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên y tế đến, nâng trai dậy.
Khoảnh khắc đó, hai cánh tay – cùng với gân thịt và xương – hoàn toàn tách rời, tàn tạ đến không còn chút thể diện cuối cùng.
Tận mắt chứng kiến bản thân mất đi đôi tay.
Anh trai không chịu nổi cú sốc, hét thảm một tiếng rồi ngất lịm.
Cả nhà khóc lóc cùng nhau lên xe cứu thương.
Chỉ còn Bạch Tinh Tinh đứng ngơ ngác tại chỗ, bị bỏ lại phía sau.
Cô ta vẫn chưa hiểu vì sao ba lại đẩy mình?
Tại sao chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cảm của ba mẹ lại thay đổi đến ?
Mãi đến khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, ta mới hoàn hồn.
“Ba mẹ! Chờ con với!”
Bạch Tinh Tinh cố chạy theo, bước thấp bước cao vì trẹo chân trong lúc đuổi theo xe.
Trong gió, tiếng ta khóc lóc ngày một nhỏ dần.
Khoảnh khắc cánh cửa xe cứu thương lạnh lùng khép lại, Bạch Tinh Tinh luống cuống ngã nhào xuống đất.
Ba mẹ vẫn không hề ngoảnh lại, thậm chí còn quay mặt đi, không thèm ta.
Giây phút ấy, tôi để ý thấy – trong mắt họ, rõ ràng đã bắt đầu có oán hận.
Bạn thấy sao?