"Ta không đến đây để uống trà hay tán gẫu với ngươi. Ngươi có cách cứu đại nhân, là cách gì?"
Giang Doanh Doanh nghe , khóe môi khẽ nhếch lên một nụ .
"Nghe tỷ tỷ đã đề nghị hòa ly với Quý Uyên?"
Nhắc đến chuyện hòa ly, ánh mắt Tô Vãn Phù chợt tối lại.
Không ngờ Sở Quý Uyên lại chuyện này với nàng ta nhanh như .
"Đúng, đại nhân không đồng ý."
Nghe câu trả lời này, sắc mặt Giang Doanh Doanh hơi thay đổi, rất nhanh liền giấu đi. Nàng ta nhạt: "Cách mà ta chính là khiến Quý Uyên chủ hòa ly với tỷ, đồng thời công khai chuyện hôn nhân của hai người trước công chúng."
Nói đến đây, nàng ta ra vẻ áy náy: "Ồ, ta quên mất. Tô tỷ tỷ chắc vẫn chưa biết, lúc trước Quý Uyên lấy tỷ chẳng qua vì ta bỏ đi không từ không giã. Huynh chỉ muốn chọc giận ta mà thôi..."
Tim Tô Vãn Phù khẽ run lên, nàng lập tức ngắt lời: "Ta biết."
Nàng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, ánh nước trong mắt dâng lên mờ mịt, khiến giọng cũng trở nên khàn đặc.
Giang Doanh Doanh nhướng mày nàng: "Nếu Tô tỷ tỷ đã biết, để ta thẳng. Tỷ hòa ly với Quý Uyên, để mọi người thấy rằng huynh ấy không hề thiên vị tỷ. Khi đó, tội danh hắn thông đồng với tỷ sẽ tự khắc không còn cơ sở."
Nghe , ánh mắt Tô Vãn Phù dần trở nên u ám, rồi nàng chìm vào trầm tư.
Giang Doanh Doanh thấy nàng không phản ứng, tiếp tục : "Thật ra cách này ta cũng đã bàn qua với Quý Uyên. Nhưng huynh ấy có lòng tự tôn của mình, không muốn hy sinh người khác để đạt mục đích. Hơn nữa..."
Nàng ta ngừng một chút, ngẩng đầu Tô Vãn Phù, chậm rãi : "Quý Uyên cũng không muốn kéo ta vào chuyện này, sợ ta bị mang tiếng xấu. Dù ta không để tâm đến danh tiếng, huynh ấy vẫn luôn muốn dành những điều tốt nhất cho ta. Tên ngốc đó, từ nhỏ đã rồi."
Nói xong, gương mặt nàng ta không khỏi lộ ra một nụ hạnh phúc.
Nụ của Giang Doanh Doanh như một mũi dao, đâm thẳng vào mắt và tim Tô Vãn Phù.
Thì ra, Sở Quý Uyên sau này sẽ bàn chuyện hòa ly, chẳng qua vì không muốn Giang Doanh Doanh bị liên lụy bởi chuyện này.
Hắn thật sự luôn nghĩ cho Giang Doanh Doanh, mọi thứ đều vì nàng ta.
Hóa ra, tất cả chỉ là nàng tự mình đa .
Trong lòng Tô Vãn Phù dâng lên một vị đắng chát, giọng cũng không kiềm mà run rẩy: "Vậy, ta nên gì?"
15
Giang Doanh Doanh thấy Tô Vãn Phù đã nghe lọt lời mình, thì ánh mắt thoáng hiện vẻ đắc ý.
"Dẫu rằng Quý Uyên không muốn ta dính dáng vào chuyện này, vì việc này mà huynh ấy hao tâm tổn trí, nay lại bị cách chức, ta không khỏi đau lòng. Hôm nay ta tìm Tô tỷ tỷ, chính là muốn tỷ tự mình đến gặp Thánh thượng, giải thích rõ mọi chuyện, để Thánh thượng hạ chỉ hòa ly, trả lại sự trong sạch cho huynh ấy."
Tô Vãn Phù nghe xong, thoáng do dự: "Chỉ là..."
Giang Doanh Doanh thấy , ánh mắt xoay chuyển, vội : "Tỷ và Quý Uyên vốn đã định hòa ly, sao lại không nhân lúc này giúp huynh ấy một lần?"
Nghe lời nàng ta, Tô Vãn Phù siết chặt nắm tay, móng tay dài cắm sâu vào da thịt mà không cảm nhận đau đớn.
Giang Doanh Doanh nàng chăm , ra vẻ yếu đuối đáng thương: "Tô tỷ tỷ, ta biết trong bốn năm qua tỷ đã thật lòng với Quý Uyên, chuyện cảm không thể cưỡng cầu."
"Ta cầu xin tỷ, hãy thành toàn cho ta và Quý Uyên không? Đợi khi mọi chuyện qua đi, ta nhất định sẽ đưa Quý Uyên đích thân tới cửa cảm tạ tỷ."
Mỗi lời của Giang Doanh Doanh như dao khắc vào tim Tô Vãn Phù, xé nát cả linh hồn nàng thành từng mảnh.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Vãn Phù mới chậm rãi cất lời: "Được, ta biết rồi."
…
Sở Trạch
Tô Vãn Phù trở về phủ, không thấy Sở Quý Uyên đâu.
Nhìn từng ngọn cỏ, cành cây quen thuộc trước mắt, những ký ức năm xưa như hiện về trong tâm trí.
Bốn năm qua, nàng và Sở Quý Uyên chung sống lễ độ, tuy không có mãnh liệt như trong sách vở, lại có sự gắn bó êm đềm như nước chảy.
Bạn thấy sao?