...
Nước mắt nhòe đi tầm của Tô Vãn Phù, lòng nàng tràn ngập cay đắng.
Sở Quý Uyên nhíu mày, giọng vẫn lạnh nhạt như thường: “Nàng và nàng ấy... có thể so sánh sao?”
3
Lời của Sở Quý Uyên tựa như tiếng sét đánh ngang tai Tô Vãn Phù.
Cơn đau âm ỉ từ tim lan ra, khiến nàng khó thở.
Bốn năm thành thân, rốt cuộc vẫn không thể sánh với mối sâu đậm từ thời niên thiếu của hắn và Giang Doanh Doanh.
Đôi mắt Tô Vãn Phù ngập tràn chua xót, giọng cũng không kìm mà run rẩy: “Vậy trong lòng đại nhân, ta rốt cuộc là gì?”
Sở Quý Uyên nghe câu hỏi của nàng, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác phiền muộn: “Ta nhớ đã , trong Đại Lý Tự không bàn chuyện riêng.”
Không nhận câu trả lời, Tô Vãn Phù đã hiểu rõ thái độ của Sở Quý Uyên.
Trong khoảnh khắc, nàng như rơi vào hố băng, lạnh thấu tâm can.
Không kìm nữa, nàng quay người chạy ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi.
...
Bên ngoài.
Giang Doanh Doanh đang lén nghe trộm, vội nép vào góc khuất.
Nhìn bóng Tô Vãn Phù chạy xa, nàng ta mới chậm rãi bước ra, ánh mắt ẩn chứa cảm khó đoán.
Một lúc lâu sau, Giang Doanh Doanh đẩy cửa bước vào phòng.
Sở Quý Uyên ngẩng đầu lên, vừa định , thấy nàng ta thì hơi khựng lại, sau đó thu lại suy nghĩ trong lòng: “Có chuyện gì?”
Giang Doanh Doanh bước đến trước mặt hắn, ánh mắt đong đầy ý: “Ta muốn gặp huynh, nên mới đến.”
Sở Quý Uyên nhíu mày, lạnh nhạt đáp: “Ta còn có công vụ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì hãy rời đi.”
Ánh mắt Giang Doanh Doanh thoáng hiện vẻ thất vọng, nàng ta mím môi, tiến lên nắm lấy bàn tay đang cầm bút của hắn, giọng ngọt ngào: “Ba ngày nữa, ngự sử của Đô Sát Viện mở tiệc, đã mời các đại quan trong Kinh thành. Ngài cùng ta tham dự không?”
...
Sở Quý Uyên cụp mắt, lặng lẽ rút tay ra.
“Vụ án của Cao lão gia khiến danh tiếng của Tô Vãn Phù bị tổn . Buổi tiệc này có thể là cơ hội giúp nàng ấy lấy lại danh dự.”
Suy nghĩ một lúc, hắn mới chậm rãi đáp: “Được.”
Nghe hắn đồng ý, đôi mắt Giang Doanh Doanh ngập tràn niềm vui: “Quý Uyên, ta biết huynh vẫn còn nghĩ đến ta. Chúng ta...”
Lời còn chưa dứt đã bị Sở Quý Uyên ngắt lời: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, nụ trên mặt Giang Doanh Doanh thoáng chốc cứng lại.
“Ta biết huynh vẫn còn giận ta vì năm đó rời đi không lời từ biệt. Nhưng giờ đây ta đã trở về rồi...”
Nàng ta cắn môi, giọng trở nên mềm mỏng: “Chẳng lẽ huynh không muốn nối lại duyên xưa sao?”
Sở Quý Uyên nhíu chặt mày: “Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.”
Ánh mắt Giang Doanh Doanh khẽ thay đổi. Nàng ta ngẩng đầu hắn, hỏi: “Là vì Tô Vãn Phù sao?”
Nghe tên thấy nàng, Sở Quý Uyên trầm mặc.
Giang Doanh Doanh đã có câu trả lời.
Nàng ta âm thầm nghiến răng: Giữa nàng ta và Quý Uyên, tuyệt đối không thể có bất kỳ rào cản nào.
...
Ba ngày sau, tại Sở trạch.
Đã khuya rồi Sở Quý Uyên vẫn chưa trở về.
Tô Vãn Phù lòng đầy bất an.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng khe khẽ.
Nàng mở cửa, thấy quản gia vội vàng sai phu xe rời đi.
Tô Vãn Phù giữ tay quản gia lại: “Trễ thế này, định đi đâu?”
“Hôm nay là sinh thần của ngự sử, đại nhân sự tiệc uống chút rượu. Ta bảo phu xe đi đón ngài ấy.”
Nghe , lòng Tô Vãn Phù đầy lo lắng.
Sở Quý Uyên xưa nay luôn chừng mực, chưa từng uống say đến mức phải nhờ người đưa về.
Nghĩ thế, nàng bèn gọi phu xe lại: “Chờ đã, ta đi cùng các ngươi. Trên đường có người chăm sóc ngài cũng tốt.”
Nói rồi, nàng trở vào phòng lấy ô mai giải rượu, không hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ của quản gia.
...
Trước cổng ngự sử.
Sở Quý Uyên loạng choạng bước ra, hơi men khiến hắn choáng váng.
Giang Doanh Doanh thấy , vội tiến lên đỡ: “Quý Uyên, huynh không sao chứ?”
Sở Quý Uyên cúi đầu nàng ta, trong cơn say không thể phân biệt rõ, chỉ để mặc nàng ta dìu đi.
Khi Tô Vãn Phù vội vàng đến nơi, nàng thấy Sở Quý Uyên và Giang Doanh Doanh sát bên nhau bước ra.
Nữ tử nép vào lòng nam nhân, tựa như hắn nửa ôm lấy.
Hành thân mật ấy như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Tô Vãn Phù.
Bạn thấy sao?