Nàng hít sâu một hơi, từ từ tiến lên.
Giang Doanh Doanh thấy nàng, bước chân khựng lại. Nhưng bàn tay đang đỡ Sở Quý Uyên không hề buông, chỉ lên tiếng gọi: “Tô tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Nghe tiếng gọi, Sở Quý Uyên ngẩng đầu nàng, đôi mắt ngập đầy men say.
Tô Vãn Phù khó tin Sở Quý Uyên, giọng run rẩy không thể kiềm chế: “Đây chính là dự tiệc mà đại nhân sao?”
4
Sở Quý Uyên ngẩng đầu Tô Vãn Phù, chân mày hơi nhíu lại: “Sao nàng lại đến đây?”
Ánh mắt Tô Vãn Phù dán chặt vào bàn tay đang đặt trên người Sở Quý Uyên của Giang Doanh Doanh, đôi mắt ửng đỏ: “Là ta đến không đúng lúc sao?”
Nàng mím chặt môi, lòng ngập tràn chua xót.
Vốn dĩ nàng đến để chăm sóc Sở Quý Uyên, không ngờ, hắn đã có mỹ nhân trong lòng.
Giang Doanh Doanh khẽ mỉm : “Tối nay ngự sử mời thiếp dự tiệc, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, Quý Uyên cũng vì lo lắng cho ta nên...”
Lời còn chưa dứt đã bị Tô Vãn Phù cắt ngang:
“Ta chuyện với ngài ấy, liên quan gì đến ngươi?”
Sở Quý Uyên nghe thì ánh mắt thoáng trầm xuống, chân mày càng nhíu chặt: “Yến hội chưa kết thúc, đừng ở đây chuyện.”
Tô Vãn Phù khổ. Giang Doanh Doanh có thể đứng bên cạnh hắn trong buổi tiệc, còn nàng thì lại bị coi là rối.
Nàng thẳng vào Sở Quý Uyên, đôi mắt dần phủ sương.
Bên ngoài, người qua lại tấp nập. Tô Vãn Phù biết, lúc này không phải thời điểm để tranh cãi.
Ánh mắt nàng dừng lại nơi bàn tay hai người vẫn đang đan vào nhau, giọng nghẹn ngào khàn đặc: “Tối nay ta sẽ ở trong phủ, chờ đại nhân cho ta một lời giải thích.”
Nói xong, nàng quay lưng rời đi.
Giang Doanh Doanh bóng Tô Vãn Phù khuất dần, đáy mắt lóe lên vẻ đắc ý, khi về phía Sở Quý Uyên, nàng ta nhanh chóng che giấu đi.
“Quý Uyên, vừa rồi huynh còn tận biện hộ cho nàng ta trong yến tiệc. Đáng tiếc, nàng ta lại không hề cảm kích.”
Sở Quý Uyên thoáng khựng lại, quay sang nàng ta, lạnh nhạt đáp: “Chuyện giữa ta và nàng ấy, không ai phép xen vào.”
Nói xong, hắn quay người đi thẳng vào trong.
Giang Doanh Doanh đứng yên tại chỗ, hai tay siết chặt thành nắm .
...
Hôm sau, tại thư quán.
Tô Vãn Phù ngồi trong phòng riêng, tâm trí rối bời.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Giang Doanh Doanh bước vào: “Dạo trước, Lưu lão gia đến nhờ ta viết đơn kiện, ta đã tiến cử tỷ với ông ấy.”
...
"Ngay cả những vụ án đã viết đơn xong cũng muốn giao hết cho nàng ta sao?"
"Đưa nàng ta vào thư quán, rồi cướp hết các vụ án trong tay ta. Đại nhân muốn mở đường cho nàng ta, thì nhất định phải đạp lên ta sao?"
Sở Quý Uyên nghe , chân mày nhíu chặt, giọng cũng lạnh đi: “Thành này đã hai lần ba lượt xảy ra rắc rối vì nàng. Ta đã cho nàng cơ hội, nàng lại không biết tận dụng.”
Tô Vãn Phù nhất thời cứng họng: “Những việc này, ta sẽ xử lý ổn thỏa!”
Sở Quý Uyên ánh mắt thản nhiên, giọng lạnh nhạt: “Nếu nàng thực sự có thể xử lý tốt, thì sẽ không xảy ra lắm chuyện như .”
Hắn nâng mắt lên thẳng vào nàng, đôi môi mỏng khẽ nhả từng chữ: “Chỉ những kẻ năng lực kém cỏi mới viện đủ loại lý do.”
5
Tô Vãn Phù cảm thấy tim mình như bị một cú mạnh, nàng ngẩng đầu Sở Quý Uyên, đôi tay siết chặt lại.
Hóa ra, trong mắt hắn, những lời nàng , những việc nàng , đều chỉ là cái cớ biện minh cho sự bất lực của bản thân.
Trong lòng hắn, nàng lại thấp kém đến sao?
Tô Vãn Phù ngập tràn đau xót.
“Thành thân bốn năm, mỗi đêm ta đều thức khuya thắp đèn đọc hồ sơ, chưa từng lơ là bất kỳ vụ án nào. Vụ án của Cao lão gia, đúng là ta thua rồi, chỉ vì một vụ án đó, trong mắt đại nhân, ta đã trở thành kẻ vô dụng sao?”
Tô Vãn Phù đỏ hoe hai mắt Sở Quý Uyên, cố nén nghẹn ngào mà tiếp tục: “Được, cho dù ta năng lực không đủ, Giang Doanh Doanh có đủ giỏi để một mình đứng vững nơi công đường sao? Nếu đã , tại sao ngài lại muốn ta phải mở đường cho nàng ta, để ta trở thành bùn nhơ dưới chân nàng ta?”
Bạn thấy sao?