9
Tô Vãn Phù nghe lời của nam nhân mà kinh ngạc đến biến sắc, đứng sững tại chỗ.
Nhưng rất nhanh, nàng lấy lại bình tĩnh, nén cảm mà : “Các ngươi ta nhận hối lộ, có chứng cứ không?”
Sắc mặt Sở Quý Uyên bên cạnh trầm ngưng.
Nam nhân kia giơ tay chỉ vào chuỗi vòng Nam Hồng trên cổ tay Tô Vãn Phù: “Chuỗi vòng này chính là vật chứng.”
...
Dân chúng tụ tập ở cửa, ánh mắt đồng loạt hướng về chuỗi vòng trên tay nàng.
Sắc mặt Sở Quý Uyên càng thêm u ám, thần thái nghiêm nghị.
Nam nhân tiếp lời: “Mong Tô tiểu thư phối hợp với Đốc Sát Viện điều tra.”
Tô Vãn Phù sững sờ, quay đầu Sở Quý Uyên.
Chuỗi vòng là hắn tặng, sao lại trở thành vật chứng nhận hối lộ?
Sở Quý Uyên nhíu chặt mày, định lên tiếng giải thích, Giang Doanh Doanh đứng bên cạnh hắn khẽ kéo tay áo hắn, nhẹ giọng đủ để hai người nghe: “Đốc Sát Viện và Đại Lý Tự vốn không liên quan. Huynh là Đại Lý Tự khanh, nếu không có chứng cứ, lúc này mà giải thích sẽ khiến người khác nghĩ rằng huynh lấy công mưu tư, bao che tội phạm.”
Sở Quý Uyên nghe , trầm ngâm một lúc, bàn tay bên người siết chặt.
Hồi lâu, hắn sâu vào mắt Tô Vãn Phù, chậm rãi : “Đưa đi.”
Tô Vãn Phù không thể tin nổi, mở to mắt, chằm chằm vào hắn.
Tại sao? Tại sao hắn không giải thích?
Cuối cùng, nàng chỉ có thể để mặc người của Đốc Sát Viện dẫn đi.
...
Tại Đốc Sát Viện.
Tô Vãn Phù cúi đầu, quỳ trong điện, không một lời, suy nghĩ hỗn loạn.
Ngự sử Đốc Sát Viện ngồi trên cao, nghiêm giọng hỏi: “Tô Vãn Phù, trong thời gian thụ lý vụ kiện, ngươi có nhận hối lộ không?”
Tô Vãn Phù hoàn hồn, kiên định đáp: “Dân nữ không nhận hối lộ.”
“Vậy chuỗi vòng này từ đâu mà có? Ngươi mở thư quán, thỉnh thoảng tiếp nhận đơn kiện, trên người chắc chắn không có nhiều ngân lượng. Chuỗi vòng này giá trị liên thành, với khả năng của ngươi, sao mua nổi? Còn không khai thật!”
Ánh mắt Ngự sử sắc bén, chằm chằm vào nàng.
Tô Vãn Phù định mở miệng giải thích chần chừ.
Sở Quý Uyên là Đại Lý Tự khanh, mà Đốc Sát Viện và Đại Lý Tự xưa nay vốn không hợp. Nói ra sự thật lúc này chỉ khiến hắn gặp rắc rối.
...
Ngự sử tiếp: “Ngươi là một Tụng sư, hẳn biết rõ nhận hối lộ sẽ bị xử lý thế nào. Còn không mau khai, còn do dự gì nữa?”
Tô Vãn Phù nhíu chặt mày, chỉ có thể yếu ớt giải thích: “Dân nữ chưa từng nhận hối lộ, trời đất chứng giám.”
Ngự sử nhíu mày, định tiếp tục tra hỏi, thì có một nam nhân bước tới thì thầm vài câu.
Sắc mặt Ngự sử thay đổi, một lát sau mới : “Ngươi đi đi.”
Tô Vãn Phù nghe , ngẩng đầu .
Chỉ nghe nam nhân kia : “Chủ tiệm đã chứng rằng chuỗi vòng này là do ngươi mua. Ngươi có thể rời đi.”
...
Trước cổng Đốc Sát Viện.
Tô Vãn Phù chậm rãi bước ra, thần sắc mơ màng.
Vừa đến cửa, nàng đã thấy Sở Quý Uyên đứng đợi cách đó không xa.
Nàng siết chặt tay, bước tới, mang theo chút cay đắng mở miệng: “Khi ta bị đưa đi, tại sao ngài không giải thích?”
Chỉ cần một câu, chỉ cần hắn rõ mối quan hệ giữa họ, nàng đã không bị Đốc Sát Viện bắt đi.
Sở Quý Uyên mím chặt môi, một lát sau mới lên tiếng: “Ta có lý do của ta.”
Nghe , Tô Vãn Phù mấp máy môi, khổ.
“Lý do của ngài chính là Giang Doanh Doanh, phải không? Vì nàng ta, ngài có thể trơ mắt ta bị vu oan nhận hối lộ.”
Sắc mặt Sở Quý Uyên hơi trầm xuống, nhạt giọng : “Nàng phản ứng thái quá rồi. Đợi bình tĩnh lại rồi sau.”
Tô Vãn Phù hắn, trong mắt tràn đầy bi thương: “Ta chưa từng có giây phút nào bình tĩnh hơn hiện tại, và cũng không ai có thể rõ ràng hơn ta lúc này.”
“Nhiều năm như , ngài chưa từng ta.”
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là công cụ để hắn quên đi Giang Doanh Doanh.
Cơn đau đớn không thành lời cuộn trào trong lòng nàng, mắt cay xè như sắp trào lệ.
Hồi lâu, Tô Vãn Phù chậm rãi : “Sở Quý Uyên, chúng ta hòa ly đi.”
10
Sở Quý Uyên nghe lời Tô Vãn Phù , đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Ta không đồng ý.”
Bạn thấy sao?