Những Vị Khách Qua [...] – Chương 1

Tôi chán ghét chồng cũ vì ta quá nhiều.

 

Sau khi ly hôn, tôi quyết định tìm một trai là người câm.

 

Anh chàng này trẻ trung, ngoan ngoãn, quả thực rất hợp ý tôi.

 

Hôm nay tôi đến trường đón .

 

Nhưng lại nghe thấy chuyện với cùng phòng.

 

"Anh Vũ, định giả vờ đến bao giờ đây?"

 

"Đến khi nào chơi chán thì thôi."

 

1  

 

Vừa bước vào ký túc xá nam, tôi đã nghe thấy có người .

 

"Anh Vũ, giả người câm để tán dì nhỏ của mình thì cảm giác thế nào?"

 

Tôi vô thức dừng bước, đứng ngay trước cửa.

 

Một lúc sau, giọng trầm thấp vang lên.

 

"Thì cũng thôi."

 

Qua khe cửa, tôi thấy một chàng trai ngồi vắt chân trên ghế.

 

Mi mắt rũ xuống, gương mặt mang vẻ chán đời vô cùng.

 

"Vậy định khi nào thì chia tay, hằng ngày không chuyện có thấy khó chịu không?"

 

"Còn cậu có thấy khó chịu khi chuyện hằng ngày không?"

 

Cậu ta xoay điện thoại, khuôn mặt tỏ vẻ bực bội, "Khi nào chán thì tính tiếp."

 

Tôi không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy rồi quay người đi xuống lầu.

 

Tôi gửi cho cậu ta một tin nhắn: "Tôi đã đến rồi, cậu đâu rồi?"

 

Bên kia đáp lại rất nhanh.

 

"Đã nhận , tôi xuống ngay đây!"

 

Chưa đầy vài giây sau, một bóng dáng từ trong ký túc xá lao ra.

 

Mạnh Sùng Vũ vẫn mặc chiếc áo hoodie màu đen đó.

 

Nhưng vẻ mặt khó chịu đã biến mất, thay vào đó là một nụ rạng rỡ.

 

Cậu nhe răng , bước đến bên tôi, cúi đầu và gõ vài dòng trên điện thoại.

 

[Chị, chờ lâu chưa?]

 

"Không lâu lắm."

 

Cậu tôi hai giây, chớp mắt rồi lại gõ tiếp.

 

[Chị không vui à, có phải chờ lâu nên bực mình không?]

 

Tôi quay đầu cậu nhóc đang giơ điện thoại, rụt rè hài lòng tôi.

 

Thở dài một hơi, "Không phải, là chuyện công việc thôi."

 

[Ồ.]

 

Cậu cúi đầu, nét mặt buồn bã.

 

Bộ dạng này khác hẳn với dáng vẻ khi nãy trong phòng ký túc.

 

Thậm chí khiến tôi nghi ngờ liệu cảnh đó có phải chỉ là tưởng tượng của mình.

 

Cậu ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, chợt nhớ ra điều gì đó.

 

[Có thể đợi tôi vài phút nữa không?]

 

Tôi gật đầu, cậu lập tức mở cửa xe rồi chạy ra ngoài.

 

Trong lúc đợi, tôi do dự hồi lâu mới mở ảnh đại diện của Kỷ Duy Lễ lên.

 

"Trước đây mình có một người cháu, cậu ta tên là gì?"

 

Chẳng bao lâu sau, người đã lâu không liên lạc trả lời.

 

Kỷ Duy Lễ: "Mạnh Sùng Vũ."

 

Kỷ Duy Lễ: "Có chuyện gì à?"

 

Tôi vừa định trả lời thì cửa xe bất ngờ mở ra.

 

Tôi vội cất điện thoại vào túi, đó là Mạnh Sùng Vũ quay lại.

 

Cậu một tay đút túi, sau khi thắt dây an toàn thì lấy ra một viên kẹo.

 

Vị dâu.

 

Cậu đưa viên kẹo ra trước mặt tôi.

 

"Cho tôi à?"

 

Cậu gật đầu, [Đừng giận nữa, không?]

 

2  

 

Tôi là sinh viên nghèo Kỷ Duy Lễ tài trợ.

 

Kết hôn với ta chỉ vì ta cần.

 

Anh cần một người vợ ngoan ngoãn, biết nghe lời để đối phó với ông bố luôn thúc giục kết hôn của mình.

 

Và tôi là lựa chọn dễ dàng để thao túng.

 

Ở bên , tôi hiếm khi có cơ hội tìm hiểu gia đình .

 

Nhưng tôi lại có chút ấn tượng với người cháu cả thường bị xa lánh này.

 

Một công tử ăn chơi vô lại.

 

Khi phát điên còn khiến Kỷ Duy Lễ phải đau đầu.

 

Chính là cậu thiếu gia đó, bây giờ đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh tôi.

 

Giả vờ người tử tế, tôi thấy thật thú vị.

 

Khi xe dừng ở đèn đỏ, tôi về phía cậu.

 

"Hôn tôi."

 

Cậu hơi sững sờ, sau đó ánh mắt dần trở nên sâu lắng.

 

Không cần tôi nhắc lại lần hai, cậu tiến tới nắm lấy cằm tôi.

 

Đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng nàn.

 

Dù ngày thường Mạnh Sùng Vũ có giả vờ khéo léo đến đâu, thì bản năng chiếm hữu trên giường vẫn không thể giấu đi.

 

Bỗng nhiên, xe bên cạnh bấm còi hai lần.

 

Chưa kịp phản ứng, còi lại tiếp tục vang lên.

 

Quay đầu lại, tôi mới nhận ra xe bên cạnh đã hạ cửa sổ xuống.

 

Lộ ra một gương mặt quen thuộc.

 

Kỷ Duy Lễ?

 

Tôi theo bản năng lo lắng, sau đó lại nhớ ra ta không còn quyền quản tôi nữa.

 

Vẻ mặt của không vui, giọng điệu đầy mỉa mai.

 

"Vội vàng đến thế sao?"

 

Tôi mỉm , "Tuổi trẻ năng lượng dồi dào, khiến Kỷ tổng phải bật rồi."

 

Sắc mặt Kỷ Duy Lễ trầm xuống, ánh mắt lướt qua tôi về phía người ngồi ghế phụ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...