Tôi Mạnh Sùng Vũ, không đáp lại sự nũng nịu của cậu.
Chỉ , "Chăm sóc bản thân cho tốt."
Cậu im lặng rất lâu, rồi hỏi tôi.
"Chị từng thích em không?"
"Từng rung ."
Đẹp trai, thân hình chuẩn, lại còn đóng giả dịu dàng chu đáo.
Ai mà không xao xuyến.
"Nhưng thế thì sao?"
Tôi mỉm , "Trên thế giới này có rất nhiều người trẻ, đẹp và dịu dàng, không có cậu, tôi cũng sẽ xao vì người khác."
Trong sân bay, loa thông báo chuyến bay đến London bắt đầu thúc giục.
Tôi xách hành lý to, tạm biệt Kỷ Duy Lễ.
Như có linh cảm, ôm chặt tôi.
"Đợi ."
Tôi vỗ vai .
Không trả lời.
Qua cửa kiểm tra an ninh, tôi ngoảnh lại Kỷ Duy Lễ đang đứng ở nơi xa.
Mỉm .
Quay người, bẻ đôi thẻ sim của mình rồi ném vào thùng rác.
Xé bỏ tấm vé máy bay đến London.
Nửa năm sau.
Trong buổi liên hoan của Đại học Stanford.
Một nhóm người ngồi lại trò chuyện.
Mọi người đột nhiên nhắc đến những lời dối đã từng .
"Ai mà chưa dối vài lần trong đời."
"Sai rồi, tôi đoán Hoan Hoan chưa bao giờ dối, trông ấy ngoan như mà."
Tay cầm một ly bia, nghe thấy tôi chỉ khẽ mỉm .
Không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cả đời này của tôi.
Đã quá nhiều lời dối trá.
Ví dụ, tôi biết Kỷ Duy Lễ thích trẻ con.
Nhưng tôi chưa bao giờ mang thai.
Nói với về chuyện sảy thai, chỉ là vì tôi biết sẽ không kiểm chứng, khiến thêm oán giận.
Ví dụ, bốn năm trước tôi đã gặp Mạnh Sùng Vũ.
Thậm chí còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của cậu ta khi đứng cạnh Tôn Khiết Như tôi.
"Một con gà quê mùa từ nông thôn ra, không đáng để hao tâm tổn trí."
Lại ví dụ.
Tôi chưa từng nộp hồ sơ vào Đại học London.
Sau khi Kỷ Duy Lễ giới thiệu vị giáo sư cho tôi, tôi đã đi gặp ông ta.
Vị giáo sư lừng danh cao cao tại thượng trong giới học thuật đó .
"Cô muốn tôi viết thư giới thiệu thì chỉ có thể là cho Đại học London."
Tôi mỉm , đẩy một phong bì về phía ông.
"Đây là gì?"
Ông nhíu mày mở ra.
Một bức ảnh chụp ông ta giữa một đám nam nữ trẻ trong một phòng VIP rơi ra.
Ở giữa, là vị giáo sư đó.
Bên cạnh ông, là một nhóm các trẻ.
Mặt ông ta biến sắc.
Tôi mỉm , "Chỉ là một thư giới thiệu đến Stanford thôi, với ông chỉ là chuyện nhỏ, chẳng lẽ ông lại muốn mang tiếng xấu lúc tuổi già?"
"Nhưng cũng phiền ông giữ bí mật với Kỷ Duy Lễ nhé."
Tôi ngẩng lên ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ý nghĩ phiêu du.
"Hoan, em không khỏe sao?"
Một giọng Trung Quốc vụng về đột nhiên vang lên.
Tôi nhớ ra hình như cậu ta tên là Kay.
Đội trưởng đội bóng bầu dục của trường.
Người Mỹ, rất đẹp trai.
Tôi biết có không ít là fan cuồng của cậu ấy.
Tôi khẽ, "Không, chỉ là hơi say."
Kay đưa cho tôi một ly nước cam, ngồi xuống bên cạnh.
Ánh mắt cậu ấy tôi với cảm ngưỡng mộ không giấu của một chàng trai trẻ.
Tôi bất giác nhớ đến Mạnh Sùng Vũ.
Khẽ , nâng ly và cụng nhẹ với Kay.
Trong đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người.
Họ đã đến, đã đi, đã trải qua cùng chúng ta.
Nhưng họ, nhất định sẽ chỉ là những vị khách qua đường.
— Hết —
Bạn thấy sao?