Những Vị Khách Qua [...] – Chương 2

Tôi vô thức căng thẳng, ngả sang một bên để che đi.

 

"Đèn xanh rồi, tôi không cản trở giao thông nữa."

 

Nói xong, tôi nhấn nút đóng cửa sổ xe.

 

Quay lại Mạnh Sùng Vũ, cậu đang ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Tôi chợt cảm thấy tò mò, nếu hôm nay Kỷ Duy Lễ phát hiện người đang hôn tôi là cháu trai của ta, không biết gương mặt sẽ ra sao.

 

Nhưng chuyện này quá thú vị.

 

Tôi thực sự không nỡ để nó kết thúc ngay.

 

3  

 

Vừa bước vào nhà, Mạnh Sùng Vũ đã vội vàng lao về phía tôi.

 

Cậu ôm chặt lấy tôi và hôn lên môi tôi.

 

[Tôi không thích ta.]

 

"Không thích ai?"

 

[Chồng cũ của chị.]

 

"Ồ."

 

Tôi cúi người, khẽ chạm vào vành tai cậu.

 

"Trùng hợp, tôi cũng không thích."

 

Cậu dùng một tay bế tôi lên, quăng lên giường.

 

Tôi kêu lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ cậu.

 

Cậu khẽ nhếch môi , ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

 

Tôi chợt nhớ đến lời cùng phòng hỏi cậu hôm nay.

 

"Cảm giác tán dì nhỏ như thế nào?"

 

Cậu "Thì cũng thôi."

 

Nhưng tôi thì khác.

 

Tán đổ cháu trai của chồng cũ.

 

Cảm giác đó… thật sự quá đã.

 

Ngày trước Kỷ Duy Lễ cũng từng cuồng nhiệt.

 

Nhưng là kiểu cuồng nhiệt của người đứng trên.

 

Chỉ biết đòi hỏi, tôi hoàn toàn không cảm nhận sự thỏa mãn.

 

Nhưng Mạnh Sùng Vũ thì khác, tôi biết cậu đang cố tôi vui.

 

Sự hứng thú này đạt đến đỉnh điểm khi tôi biết thân phận thật của cậu.

 

Ngay khi cậu đang hăng hái chuẩn bị, chuông cửa đột ngột vang lên.

 

[Đừng bận tâm.]

 

Ngay sau đó, chuông cửa chuyển thành tiếng chuông điện thoại.

 

"Có lẽ có chuyện quan trọng."

 

Tôi an ủi, vỗ nhẹ lên đầu Mạnh Sùng Vũ.

 

Cầm lấy điện thoại bằng một tay.

 

"Mở cửa."

 

Là Kỷ Duy Lễ.

 

"Tôi không có ở nhà."

 

"Tôi thấy xe của rồi, mở cửa đi."

 

Tôi ngập ngừng, "Hiện tại không tiện."

 

Người ngoài cửa dường như đang châm thuốc, "Cô đang ở cùng tên đó phải không?"

 

"Chúng ta đã ly hôn rồi, không liên quan đến ."

 

"Vậy chúng ta tái hôn đi."

 

Lời vừa dứt, dường như cũng tự bản thân ngạc nhiên.

 

Cả hai chúng tôi đều không thêm gì.

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng "xì xì" của dòng điện.

 

Cuối cùng, tôi là người mở lời trước, "Anh say rồi, nhờ trợ lý đưa về đi."

 

"Cô mở cửa trước đã."

 

"Thật sự không tiện."

 

"Hừ, Lâm Tâm Hoan, gan của càng ngày càng lớn nhỉ."

 

Nói xong, dường như nhớ ra điều gì đó, bật khẽ.

 

"Không đúng, tôi đã quên mất. Năm xưa lợi dụng lúc tôi say, lén hôn tôi rồi giả vờ ngây ngô cầu hôn, gan của vốn đã lớn từ trước rồi."

 

Cuộc gọi kết thúc.

 

Tôi vẫn chìm đắm trong lời của Kỷ Duy Lễ.

 

Năm đó tôi thực sự đã ta.

 

Lần đầu gặp Kỷ Duy Lễ, khi ấy tôi vừa đỗ đại học.

 

Tôi mang trong lòng dũng khí đến gặp ân nhân tài trợ của mình tại công ty .

 

Thích , dường như là điều tất yếu.

 

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể kết hôn với .

 

Sau khi kết hôn, tôi sống trong thế giới màu hồng mà mình tự xây dựng.

 

Tôi nghĩ của một mình tôi có thể duy trì mối quan hệ của hai người.

 

Cho đến khi Tôn Khiết Như xuất hiện, vỡ giấc mơ của tôi.

 

[Chị?]

 

Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tôi từ phía sau, tôi quay lại.

 

Mạnh Sùng Vũ đang đứng ngay sau lưng tôi.

 

Bất giác tôi cảm thấy tò mò, nếu cậu biết lý do thật sự khiến tôi và Kỷ Duy Lễ ly hôn là vì một người phụ nữ khác, không biết cậu sẽ phản ứng ra sao.

 

Liệu cậu sẽ giả người câm để quyến rũ Tôn Khiết Như không nhỉ?

 

Trò người câm này đã dùng nhiều rồi, có lẽ lần tới cậu nên giả người què...

 

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn bật .

 

Tôi vỗ nhẹ lên má Mạnh Sùng Vũ, "Chị hiện giờ không có hứng, để hôm khác nhé."

 

Nói xong, tôi đứng dậy khoác chiếc áo choàng ngủ vào.

 

Không để ý đến biểu cảm ngày càng phức tạp trên khuôn mặt của Mạnh Sùng Vũ.

 

4  

 

Buổi tối, tôi đang ngủ mơ màng thì bị tiếng rung thức giấc.

 

S: 【Anh Vũ, tối nay quán Mị Tưởng chỉ còn thiếu nữa thôi.】 

 

S: 【Có vài em dáng nóng bỏng đến đây, thật sự không qua uống một ly à?】 

 

Lúc này tôi mới nhận ra. 

 

Tôi đang cầm điện thoại của Mạnh Sùng Vũ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...