Tôi muốn phản bác, tiếp tục .
"Hồi đó đồng ý ly hôn là để thỏa mãn nguyện vọng của em, không có nghĩa là em có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Năm nay là lỗi của tôi khi cho em quá nhiều tự do, khiến em quên rằng em thuộc về ai."
Kỷ Duy Lễ mạnh mẽ và độc đoán, luôn đứng ở vị trí cao.
Chỉ cần muốn, có thể khiến mọi cố gắng của tôi trong công việc và cuộc sống trở thành vô ích.
Nhưng tại sao?
Tại sao người phản bội hôn nhân lại có thể ngang nhiên ra những lời như ?
"Anh đã có Tôn Khiết Như rồi, vẫn chưa đủ à?"
Nhắc đến cái tên đó, Kỷ Duy Lễ nhăn mặt với vẻ khó chịu.
"Tôi đã là tôi và ta không có gì."
"Không có gì mà hai người còn hôn nhau, ảnh đã lên cả báo rồi!"
"Phải, chỉ là một nụ hôn, em có cần phải quá lên như thế không?"
Quả thật chẳng lý .
Đúng là đồ khốn nạn!
Tôi không muốn nghe thêm lời nào từ , cố gắng giãy khỏi vòng tay .
Bỗng dưng, bên ngoài vang lên tiếng của một người đàn ông.
"Chú, xong chưa?"
Tôi sững người.
Là Mạnh Sùng Vũ?
Kỷ Duy Lễ định mở cửa đi ra thì bị tôi kéo lại.
Anh nhướng mày tôi, tôi tránh ánh mắt sắc bén của .
Kỷ Duy Lễ không nhúc nhích nữa, hỏi, "Có việc gì?"
Một vách tường ngăn cách, giọng có phần thiếu kiên nhẫn của Mạnh Sùng Vũ vọng vào.
"Con về rồi, cho con mượn tài xế nhé."
"Sớm thế?"
"Ừm."
Kỷ Duy Lễ gọi tài xế, Mạnh Sùng Vũ mới rời đi.
Khi rời đi, cậu ta còn huýt sáo, "Chúc vui vẻ."
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt có phần suy tư của Kỷ Duy Lễ.
"Em quen với Tiểu Vũ?"
"Không quen."
"Tại sao lại tránh mặt cậu ấy?"
"Nam nữ đơn độc trong phòng vệ sinh nam, đại thiếu gia Kỷ không ngại, tôi ngại."
Nói xong, tôi đá cửa ra.
Lần này Kỷ Duy Lễ không cản tôi.
6
Mạnh Sùng Vũ tài xế của Kỷ Duy Lễ đưa về.
Cậu ta tất nhiên sẽ không trở lại căn hộ tôi .
Dù sao tài xế của Kỷ Duy Lễ cũng biết rõ nơi tôi ở.
Cậu ta đã giả mạo thân phận để tiếp cận tôi, chắc chắn không muốn để Kỷ Duy Lễ phát hiện.
Vì thế, tôi không vội về nhà, chậm rãi đi dạo bên đường.
Đêm khuya, trên đường chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua.
Dưới ánh đèn đêm, biển quảng cáo hai bên sáng rực.
Khuôn mặt của Tôn Khiết Như với độ phân giải cực cao hiện ra trước mắt tôi.
"Nếu không có Kỷ Duy Lễ, còn không xứng xách dép cho tôi."
Lời người phụ nữ từng chỉ vào mặt tôi vẫn vang vọng bên tai.
Khi đó, tôi còn kiêu ngạo đáp trả.
"Thế thì sao, ấy thà kết hôn với tôi chứ không chọn ."
Nhưng sau đó, video ta hôn Kỷ Duy Lễ lan truyền khắp nơi.
Tôi suy sụp cầu xin Kỷ Duy Lễ cắt đứt với ta.
Nhưng Kỷ Duy Lễ chỉ , "Hoan Hoan, em có thể đừng trẻ con như không?"
Lúc đó, tôi mới tỉnh giấc khỏi giấc mộng lớn.
Đúng , họ đều là "người thuộc tầng lớp thượng lưu".
Tôn Khiết Như là "em " lớn lên cùng Kỷ Duy Lễ.
Là ngôi sao Kỷ Duy Lễ nâng đỡ bằng tiền bạc.
Còn tôi chỉ là người vợ Kỷ Duy Lễ giữ trong nhà.
Thậm chí từ khi kết hôn, tôi còn chưa biết rõ cháu trai của là ai.
Không phải tôi không quan tâm, mà là Kỷ Duy Lễ chưa bao giờ cho tôi cơ hội.
Có lẽ đối với ta, tôi chỉ là một con chó để thỏa mãn dục vọng.
Đến khi chiến tranh lạnh dẫn đến ly hôn, Kỷ Duy Lễ vẫn cho rằng tôi chỉ đang giở trò vô lý.
Anh nghĩ sẽ có ngày tôi hối hận.
Thực ra, tôi đã hối hận.
Hối hận vì không rời khỏi sớm hơn.
Khi gần đến nhà, tôi nhận tin nhắn từ Mạnh Sùng Vũ.
Là một bức ảnh cậu đang nằm trên giường ký túc xá.
Mạnh Sùng Vũ: 【Nằm xuống rồi.】
Đúng là cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất.
Tôi giả vờ không biết, nhắn lại: 【Chẳng lẽ bây giờ mới xong việc à?】
Mạnh Sùng Vũ: 【Đúng , giáo sư bắt nhiều quá.】
Ngay sau đó, cậu gửi một bức ảnh trong chăn.
Mạnh Sùng Vũ: 【Nhớ chị.】
Tôi mỉm : 【Ngoan, lần sau chị sẽ cậu no nê.】
Sáng hôm sau, tiếng mở cửa tôi thức dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ, tôi gặp Mạnh Sùng Vũ đang xách đồ ăn sáng bước vào.
Tôi ngạc nhiên, "Đến sớm thế?"
Bạn thấy sao?