Những Vị Khách Qua [...] – Chương 7

Tôi hỏi lại, "Kỷ Duy Lễ, sao cứ muốn chia rẽ người khác? Ngoài việc bảo tôi chia tay, còn chuyện gì khác không? Nếu không thì tôi cúp máy đây."

 

Kỷ Duy Lễ bị tôi cho nghẹn lời, "Em vẫn định ở bên cậu ấy?"

 

"Tại sao không?"

 

"Cậu ấy không thích em!"

 

"Thì sao, cũng không thích tôi, tôi vẫn kết hôn với đấy thôi."

 

Đầu dây bên kia im lặng.

 

Tôi nghe thấy tiếng bật lửa.

 

"Tôi chưa từng thích ai khác."

 

"Vậy nên học cách thích người khác đi."

 

Tối hôm đó, tôi mơ.

 

Tôi mơ thấy mình vừa vào đại học thì nhận cuộc gọi từ dì ở quê.

 

mẹ tôi bị ngã.

 

Đang phẫu thuật và cần gấp một số tiền lớn.

 

Mẹ tôi đã bị liệt nhiều năm, trước đây đều do tôi chăm sóc.

 

Khi đi học xa nhà, tôi một người giúp việc.

 

Dù ngày nào tôi cũng thêm đủ việc như con quay không ngừng nghỉ.

 

Nhưng tiền trong tay chỉ đủ để trả lương cho dì giúp việc.

 

Đến đường cùng, tôi tìm đến Kỷ Duy Lễ.

 

Bối rối, bất an và lo lắng.

 

Nhưng Kỷ Duy Lễ không hề do dự.

 

Đích thân nhờ người sắp xếp phẫu thuật cho mẹ tôi và với tôi.

 

"Dì giúp việc đó không ổn thì thay đi, có thể khiến mẹ em ngã một lần thì sẽ có lần thứ hai.

 

"Sau này em không cần lo tiền chăm sóc, tôi tài trợ để em yên tâm học tập, không phải để em chạy khắp nơi thêm mà phí hoài việc học."

 

Từ đó, ngoài học phí, Kỷ Duy Lễ còn chịu trách nhiệm chi phí chăm sóc mẹ tôi.

 

Sau này, tôi lấy hết can đảm để tỏ với .

 

Anh , "Được thôi, tôi thích những ngoan ngoãn."

 

Thế là tôi ở bên bảy năm.

 

Về sau, giấc mơ biến thành những lần chờ đợi nối tiếp nhau.

 

Là ngày sinh nhật của tôi, đi dự buổi ra mắt của Tôn Khiết Như.

 

Là ngày kỷ niệm cưới, không về nhà cả đêm.

 

Tôi từng biết ơn Kỷ Duy Lễ.

 

Từng .

 

Nhưng cũng từng hận .

 

Như thể bị nhấn chìm trong giấc mộng, tôi không thể nào tỉnh lại.

 

Trong cơn mơ hồ, dường như có người gọi tôi.

 

"Tâm Hoan, Tâm Hoan?"

 

Rồi tôi ai đó bế lên.

 

"Kỷ Duy Lễ, sao lại ở đây?"

 

Khi lên tiếng, tôi mới nhận ra cổ họng mình khô khốc.

 

"Điện thoại em không bắt máy, tôi sợ em có chuyện."

 

"Em đang sốt cao, phải đến bệnh viện."

 

Bị sốt sao?

 

Bảo sao tôi thấy cả người nóng rát.

 

Khi Kỷ Duy Lễ bế tôi ra khỏi nhà, tôi mới nhận ra.

 

Cửa nhà tôi đã bị gỡ mất!

 

Kỷ Duy Lễ thản nhiên .

 

"Không vào , nên tôi tìm người cửa."

 

Tôi: ?

 

Tôi: !

 

9  

 

Khi hạ sốt xong.

 

Đầu óc tôi mới dần dần tỉnh táo lại.

 

Kỷ Duy Lễ ngồi bên giường bệnh.

 

Tay áo sơ mi xắn lên, để lộ chiếc đồng hồ màu xanh đậm.

 

Nhìn chiếc đồng hồ đó, tôi thấy có chút ngẩn ngơ.

 

Tôi nhớ đó là món quà tôi mua cho sau khi tốt nghiệp đại học và nhận khoản lương đầu tiên.

 

Tôi đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mua nó cho .

 

Mười bảy nghìn tệ.

 

Khi ấy tôi cảm thấy nó vô cùng đắt đỏ.

 

Nhưng có lần, tôi nghe thấy Tôn Khiết Như hỏi Kỷ Duy Lễ.

 

"Anh Kỷ, chẳng phải vừa mua một chiếc đồng hồ mới giá hơn tám mươi triệu sao, sao không đeo cái đó mà lại đeo cái này?"

 

"Do Tâm Hoan tặng."

 

Tôn Khiết Như lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

 

"Em còn chưa đeo thứ gì rẻ tiền như thế này bao giờ, đeo vào có khi bị dị ứng ấy chứ."

 

Lúc đó Kỷ Duy Lễ đã gì?

 

Anh , "Chắc , đeo hai hôm để dỗ bé vui thôi."

 

Tôi đã dùng toàn bộ số tiền mình có.

 

Nhưng chỉ đủ để khiến đối phương dỗ dành tôi vui.

 

Từ đó, tôi không bao giờ tặng đồng hồ cho Kỷ Duy Lễ nữa.

 

Vậy mà hôm nay lại đeo.

 

Là để dỗ tôi vui lần nữa sao?

 

Chỉ tiếc rằng, tôi đã không còn là ngây ngô của ngày xưa.

 

"Đây là cách em có thể chăm sóc tốt cho bản thân? Hôn mê ở nhà?"

 

Thấy tôi tỉnh, Kỷ Duy Lễ lập tức chất vấn.

 

"Chỉ là sốt thôi."

 

"Sốt cũng có thể chết người."

 

Kỷ Duy Lễ ngừng lại một chút, "Sau khi xuất viện, chuyển đến ở với tôi, tôi sẽ bảo trợ lý dọn đồ giúp em."

 

"Không."

 

"Lại vì Mạnh Sùng Vũ?"

 

Tôi không trả lời, lại hỏi, "Hay là vì Tôn Khiết Như?"

 

Anh bực bội, "Rốt cuộc tôi phải sao để em tin rằng tôi và Tôn Khiết Như chẳng có gì với nhau."

 

"Đơn giản thôi, để ta biến mất khỏi tầm mắt công chúng, không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...