Sau nửa tháng nghỉ học, tôi trở lại trường.
Không ai biết tôi đã trải qua chuyện gì.
Dù sao thì tôi cũng giống như trước kia, ít , mờ nhạt như người vô hình, cứ trôi lững lờ giữa đám cùng lớp.
Trong một tiết nghỉ, tôi bỗng phát hiện quyển sổ trong ngăn bàn đã biến mất.
Đó là món quà Giáng Sinh mẹ tặng tôi cách đây hai năm.
Lúc đưa nó cho tôi, mẹ còn :
“Tiểu Sanh, mỗi lần nghe con kể chuyện, tâm trạng của mẹ lại tốt hơn nhiều lắm.”
Tôi lật tung cặp sách mà vẫn không thấy quyển sổ xanh nhạt đó đâu.
“Ê, Lương Sanh, cậu có mất đồ gì không đấy?”
Tôi quay đầu lại, một nam sinh đang chống tay lên bệ cửa sổ tôi, ánh mắt đen láy ánh lên tia lạnh lẽo.
Cậu ta tên là Lâm Xuyên.
8
Tôi im lặng đi theo Lâm Xuyên, băng qua dãy phòng học, tới bãi đất hoang sau sân thể dục.
Ở đó đã có vài nam sinh đứng chờ.
Một trong số họ giơ cao quyển sổ xanh quen thuộc lên, mở ra, cố đọc to với giọng điệu cường điệu:
“Tôi là một nhà khoa học, trong lúc thí nghiệm thì bị hút vào không gian khác, sau đó nuôi một con khủng long…”
Cậu ta còn chưa đọc xong, đám nam sinh xung quanh đã lên sặc sụa.
Tôi chằm chằm vào quyển sổ, giọng nghẹn lại:
“Đó là mẹ tôi để lại cho tôi, trả lại đi.”
“Để lại cho cậu?” Lâm Xuyên nhấm nháp lời tôi , như không .
“Ý cậu là, mẹ cậu chết rồi à?”
Cơn đau đột ngột ập đến giữa cơn tê dại nơi trái tim.
Tôi cắn chặt đầu lưỡi, gật mạnh.
Lâm Xuyên nheo mắt tôi từ trên xuống:
“Hèn gì, lúc nào cũng mặc mấy bộ đồ cũ rích, bẩn bẩn.”
Bọn họ lại rộ lên, bắt đầu vẽ bậy khắp quyển sổ, còn dùng bút chì đâm mạnh xuống.
Tôi gằn giọng:
“Trả lại đây!”
Lâm Xuyên tôi với ánh mắt đầy thú vị, rồi đột nhiên mở miệng:
“Hay là thế này, tụi này chỉ cần xem thử cậu mặc gì bên trong áo, bọn này sẽ trả sổ lại.”
Tôi lạnh toát người.
9
Gần đây, con trong trường lần lượt bắt đầu mặc áo lót mỏng.
Lúc đầu các nữ còn hơi ngượng ngùng, vai rụt lại, sau thì cũng quen dần.
Ngược lại, lũ con trai trong trường thì tỏ ra cực kỳ tò mò với phần dây áo lấp ló sau gáy các nữ.
Tôi hỏi:
“Chỉ một cái thôi phải không?”
Lâm Xuyên đáp uể oải:
“Ừ, đúng .”
Mấy cậu kia cũng sang, trong mắt đầy mong đợi.
Tôi cúi đầu, do dự quay người lại.
“Ái chà, còn biết ngại kìa…”
“Gầy trơ xương thế kia, có gì mà ngại chứ? Hahaha…”
Tôi cầm lấy gấu áo, không hề kéo lên, mà rút ra một vật từ trong áo.
Đó là một sợi dây kẽm mảnh.
Kể từ đêm hôm đó, tôi đã hình thành thói quen giấu một sợi dây thép trong người.
Tôi không thể chịu cảnh mình lại bất lực thêm lần nào nữa.
Tôi quay người lại, lao thẳng về phía trước, nhanh như chớp dùng sợi dây siết lấy cổ một trong những tên con trai.
“Trả sổ lại cho tôi.”
Cậu ta hoảng hốt đứng chết trân tại chỗ, theo phản xạ giơ quyển sổ ra.
Nhưng tôi còn chưa kịp lấy lại quyển sổ, thì Lâm Xuyên đã đưa tay ra chặn lại.
Cậu ta nheo mắt quan sát tôi, như thể đang một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng:
“Con nhỏ này không dám đâu.”
Tôi đáp:
“Tôi dám!”
Tôi siết chặt sợi dây thép, cố kiểm soát lực, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh.
Tên con trai bị siết cổ bỗng gào to một tiếng, ngửa ra sau đập mạnh.
Ngón tay tôi trơn tuột vì mồ hôi, sợi dây thép bị cướp đi trong nháy mắt.
Lâm Xuyên nhận lấy sợi dây, xoay xoay trong lòng bàn tay, mỉm tôi:
“Lương Sanh, bây giờ nên xử cậu thế nào đây?”
10
Tôi không có nhiều sức, hung dữ thì đủ.
Dù không đánh lại cũng phải đánh.
Cho dù chỉ thắng một đứa.
Trong lúc hỗn loạn, mu bàn tay tôi trở thành cái bia hứng chịu những đầu bút sắc nhọn thay cho quyển sổ.
Thấy từng giọt máu nhỏ giọt xuống nền xi măng, ánh mắt tụi nó hiện lên vẻ hoảng loạn, rồi vội vã bỏ chạy.
Tôi ngồi thụp xuống đất, từng gương mặt của tụi nó in rõ trong đầu.
Sau đó, tôi ôm chặt quyển sổ vào lòng, đi đến nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa sạch mu bàn tay.
Tay đau rát như bị lửa thiêu, qua trông cũng đáng sợ thật.
Bên tai tôi như vang lên giọng của mẹ:
“Tay là gương mặt thứ hai của con , nhất định phải giữ gìn cẩn thận nhé.”
Đang ngẩn người, trong gương bỗng xuất hiện một bóng dáng màu xanh.
Là gấu bông A Trúc.
Nó kéo tay tôi lại, ngó một hồi rồi lắc đầu đầy tiếc nuối:
“Cậu ngốc thật đấy! Sao lại tự mình đi tìm tụi nó? Cậu có thể nhờ chủ nhiệm mà!”
Tôi đáp nhẹ nhàng:
“Cậu nghĩ chủ nhiệm sẽ quan tâm sao?”
Cô đang mang thai, đối với một học sinh vừa học kém vừa ít như tôi, xưa nay chưa từng để ý.
A Trúc lắc đầu, mặt mũi đầy vẻ chê bai:
“Tiểu Sanh, dù ấy không muốn lo, cậu cũng phải khiến ấy buộc phải lo.”
Tôi nó, hỏi:
“Phải sao?”
A Trúc thở dài:
“Đừng về lớp vội, cứ ở đây chờ một lát.”
Tôi hỏi:
“Chờ bao lâu?”
Nó nghĩ ngợi rồi bảo:
“Cậu đếm đến hai trăm đi.”
Bóng A Trúc biến mất khỏi gương.
Khi tôi đếm đến một trăm năm mươi tám, một giáo bước vào rửa tay.
Cô ấy có một đôi mắt vô cùng dịu dàng.
Khi quay người lau tay, ánh mắt bỗng dừng lại ở mu bàn tay tôi.
Cô hít một hơi lạnh.
Không hỏi nhiều, nắm tay tôi kéo thẳng về lớp, trực tiếp đưa vết thương ra trước mặt chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm của tôi cũng sững sờ, không kìm mà hít sâu một hơi.
Chuyện mà đã bị giáo viên lớp khác biết tới thì không thể giấu nhẹm nữa.
Tối hôm đó, mấy nam sinh kia bị giữ lại.
Từng đứa một bị gọi phụ huynh tới trường.
Dĩ nhiên, tôi thừa hiểu, hình dành cho chúng cũng chỉ là vài câu khiển trách cho có lệ mà thôi.
11
Khi tôi về đến nhà dì, chị họ đang ngồi trước bàn ăn bài tập.
Thấy vết thương trên mu bàn tay tôi, chị hoảng hốt kêu lên:
“Mẹ ơi, mẹ mau ra đây coi tay nó kìa!”
Dì tôi đang cán bột, tay còn dính đầy bột mì khi đi ra.
Bà sốt sắng hỏi:
“Ai mà tay con ra nông nỗi này ?”
“Là mấy học cùng lớp.”
Dì lập tức lao ra phòng khách tìm điện thoại, vừa tìm vừa lẩm bẩm:
“Không thể chấp nhận , dì phải gọi cho giáo con ngay, bắt bà ấy xử lý cho nghiêm!”
Cậu mợ tôi đang xem tivi, lười nhác chen vào một câu:
“Ối dào, gọi giáo gì? Người ta không tự biết lo à? Gọi điện còn chẳng phải rước thêm phiền phức cho Tiểu Sanh.”
Dì tôi hơi do dự, cuối cùng cũng không bấm số đó.
Bà thở dài, lấy lọ thuốc đỏ ra bôi vết thương cho tôi.
“Haizz… đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như con… Sao lại có người nỡ ra tay như chứ?”
“Có đau không con?”
Tôi lắc đầu.
Nghe người ta tôi không có mẹ… cảm giác đó còn đau hơn nhiều.
12
Đêm xuống, tôi nằm úp mặt trên gối, mu bàn tay bỏng rát.
Nhớ lại chuyện xảy ra ngoài bãi đất ban ngày, sống mũi tôi bỗng cay xè.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Tôi sờ thử, thì thấy dưới gối có thêm một món gì đó.
Là một viên kẹo sô-- nhỏ xíu, gói bằng giấy màu xanh lam.
Tôi hỏi:
“Cái này từ đâu ra ?”
Từ góc phòng, giọng lười biếng của A Trúc vang lên:
“Từ sao trên trời rơi xuống đó.”
Nó :
“Tiểu Sanh, chúng ta cùng hứa một điều không?”
Tôi hỏi:
“Hứa chuyện gì ?”
Nó :
“Từ hôm nay trở đi, cậu đừng khóc nữa.”
“Chỉ cần cậu không khóc, thì mỗi một phần khổ cậu phải chịu ở nhân gian, tôi sẽ trả lại cho cậu một phần ngọt.”
Tôi gật đầu:
“Nói là đó nha.”
Viên kẹo hơi cứng, ngọt lịm.
13
Mỗi sáng trước khi đi học, dượng tôi đều cho chị họ năm tệ tiền tiêu vặt.
Dì tôi cũng từng lén dúi tiền tiêu vặt cho tôi.
Tôi để ý thấy ánh mắt liếc sang của cậu, liền xua tay, nhỏ:
“Không sao đâu dì ơi, con không thích ăn vặt.”
Tan học, trước cổng trường đúng là có đủ loại hàng rong bày bán - gà viên chiên, kẹo bông, bánh mè, bánh trứng tổ ong...
Bây giờ, hướng về nhà đã đổi, người đến đón tôi cũng không còn nữa.
Ven đường có một quầy bán bánh bát trai, học sinh vây quanh đông nghịt.
Khi tôi đi ngang qua gốc hoè, một bóng xanh ló ra từ phía sau cây.
A Trúc vươn cái móng lông xù ra, trong lòng bàn tay đặt hai đồng xu.
“Đi mua gì đó ăn đi.”
Giọng nó bình thản.
Bạn thấy sao?