10
Tám giờ rưỡi tối, Lạc An xuất hiện đúng giờ trước cửa tiệm hoa.
Khi tôi bước vào tầm mắt , ánh lập tức ánh lên vẻ kinh diễm.
“Tiểu Ngư, em đẹp quá.”
Tôi mỉm đáp lại.
Đến nơi tổ chức tiệc, việc đầu tiên Lạc An là dẫn tôi tới chào mẹ .
Tôi lấy món quà đã chuẩn bị từ trước, chân thành lời chúc:
“Cháu chào bác, cháu là Cố Thanh Ngư, của Lạc An. Sáng nay cháu mới biết hôm nay là sinh nhật bác, nên quà có hơi vội, mong bác đừng để ý.
Chúc bác sinh nhật vui vẻ.”
Mẹ Lạc An là người Hoa quốc tịch nước ngoài, dù đã hơn năm mươi tuổi vẫn là một mỹ nhân mặn mà quyến rũ.
Bà nhận quà, nhiệt đáp:
“Cảm ơn lời chúc của cháu, Tiểu Ngư. Bác thường nghe Lạc An nhắc đến cháu đấy! Quà thì để tối bác nghỉ ngơi rồi mở, cảm ơn cháu nhé~
À đúng rồi, tiệm hoa của cháu ở đâu? Khi nào rảnh bác có thể tới uống trà chiều với cháu không?”
Tôi hơi bất ngờ vì ưu ái, đang định vui vẻ trả lời thì Lạc An đã kéo tôi đi.
Sắc mặt có chút căng cứng, ánh mắt liên tục đảo quanh tìm kiếm ai đó.
“Tiểu Ngư, ngoan ngoãn ở đây đợi, đừng đi đâu. Anh có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Trong lúc Lạc An rời đi, tôi tiện tay lấy vài món điểm tâm ăn.
Tôi nghĩ, là người mà con trai chủ tiệc đưa đến, tối nay chắc sẽ không gặp rắc rối gì.
Nhưng vừa quay đầu, tôi bất ngờ bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.
Tôi giật mình kinh hãi, quên mất lời dặn của Lạc An, lập tức lách nhanh qua đám đông.
Phía sau truyền đến giọng quen thuộc:
“Thanh Ngư, đừng chạy, có chuyện muốn với em.”
Chết tiệt.
Phó Chi Dao… lại tìm tới đây!
Dù thế lực nhà họ Phó không vươn ra nước ngoài, nhiều năm bị áp chế khiến tôi theo bản năng muốn chạy trốn.
Anh cũng hiểu đây là “địa bàn” của người khác, nên dù gọi tôi vẫn cố gắng hạ thấp giọng.
Cửa sau bếp chỉ còn cách vài bước, giày cao gót của tôi như sắp tóe lửa.
Thế , khi đi ngang qua tháp rượu champagne, tôi vô ý giẫm lên mép khăn trải bàn bằng lụa. Gót giày trượt, cả tháp rượu đổ sập xuống.
Ngay khoảnh khắc tôi sắp ngã vào mảnh thủy tinh vỡ, một cánh tay từ phía sau vòng tới, ôm chặt eo tôi kéo lại.
Tiếng lớn lập tức thu hút mọi ánh .
Mẹ Lạc An sang, hơi sững lại.
Ánh mắt bà sắc bén, giọng lại pha chút bông :
“Có ai định tiệc sao?”
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt, đang định bước ra xin lỗi thì phía sau vang lên giọng lười nhác:
“Xin lỗi mẹ, con và Tiểu Ngư đang chuyện, không để ý vị trí của tháp rượu. Con sẽ gọi người dọn ngay.”
Chút sự cố nhỏ này cũng không ảnh hưởng nhiều đến không khí bữa tiệc.
Ánh mắt Lạc An đảo qua lại giữa tôi và Phó Chi Dao, sau đó đưa cả hai ra vườn hoa.
Tôi áy náy :
“Xin lỗi, Lạc An, tôi…”
Bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu tôi, Lạc An lại nở nụ để lộ chiếc răng khểnh:
“Không cần xin lỗi, Tiểu Ngư, là tôi không để ý trông em. Tôi sang bên kia ngồi, hai người cứ chuyện. Có gì thì gọi tôi.”
Nói xong, bước ra ngồi trên chiếc xích đu gần đó.
Chỉ còn tôi và Phó Chi Dao đối diện nhau.
Tôi hơi mất tự nhiên, chủ kéo giãn khoảng cách.
Anh thấy tác này, trong mắt thoáng qua chút đau đớn.
“Thanh Ngư, em ra nước ngoài sao không với ?”
Vừa mở miệng, vẫn là giọng chất vấn quen thuộc đó.
Tôi bật châm biếm:
“Tại sao tôi phải cho biết?
Phó Chi Dao, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, còn định bám theo tôi tới bao giờ?”
“Anh chưa đồng ý, Thanh Ngư, chưa bao giờ đồng ý.”
Đôi mắt đỏ lên, hơi nghiêng người muốn nắm tay tôi.
Tôi lập tức tránh, lạnh giọng:
“Cần tôi nhắc lại cách sỉ nhục tôi trước mặt mọi người không?”
Sắc mặt tái hẳn. Tôi không cho cơ hội phản bác:
“Phó Chi Dao, với tôi, chuyện xui xẻo nhất đời này chính là gặp .
Tôi bây giờ sống rất tốt, tốt hơn từng ngày khi ở bên .
Đừng tới phiền tôi nữa.”
Nói xong, tôi thấy khối nghẹn trong ngực hoàn toàn biến mất.
Phó Chi Dao như bị giáng một đòn nặng, cả người mất hồn dựa vào tường.
“Là vì ta sao?” – hồi lâu sau, khó nhọc hỏi.
Nghe , Lạc An ở gần đó cũng khẽ nghiêng tai.
Tôi lạnh lùng:
“Không liên quan đến .
Không phải ấy thì cũng sẽ là người khác.
Dù sao… sẽ không bao giờ là nữa.”
Phó Chi Dao cảm giác như có thứ gì đó vỡ vụn trong lòng.
Anh khổ, lảo đảo vài bước rồi ngất lịm.
Tôi hơi sững lại, rồi sang Lạc An:
“Xin lỗi, lại phải phiền rồi.”
11
Từ hôm đó, Phó Chi Dao không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau này nghe bè kể, ta uống rượu rồi lái xe quá tốc độ, khiến đôi chân bị tàn phế.
Khi nhà nước mở chiến dịch thanh trừng, chiếc ô bảo hộ của nhà họ Phó cũng sụp đổ.
Bố mẹ Phó bị bắt vào tù, tập đoàn Phó thị tan rã chỉ sau một đêm.
Hách Phù thấy hình bất ổn, lập tức ném giấy hủy hôn rồi bỏ trốn.
Lúc này, tôi đã mở thêm hai chi nhánh ở thành phố bên.
Nghe những tin tức đó, ngoài câu “thế sự vô thường” mang tính nhân đạo, tôi chẳng còn chút cảm nào khác.
Chưa đầy một năm sau, tôi lại mở thêm hai cửa hàng nữa.
Đúng dịp Valentine, tôi tung ra dịch vụ chủ đề thiết kế riêng, nhanh chóng nổi tiếng.
Khi tổng doanh thu đạt năm triệu, tôi mạnh tay đóng cửa nghỉ một ngày, đưa toàn bộ nhân viên đi ăn liên hoan.
Giữa bữa tiệc, Lạc An – người đã bị tôi từ chối mười bảy lần – lại xuất hiện với nhẫn kim cương trong tay.
“Tiểu Ngư, nhé.”
Tôi dứt khoát từ chối:
“Không.”
Lạc An “ồ” một tiếng, rồi chẳng buồn để ý, nắm tay tôi đeo thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Sau đó, thản nhiên chen vào ngồi cạnh tôi, nhét một thìa cơm đầy vào miệng, nhồm nhoàm:
“Vậy lần sau lại tới.”
Năm đầu tiên tôi đón Tết ở nhà mới.
Tình cờ, tôi phát hiện bố giấu một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng điều khiến tôi choáng váng hơn cả… chính là người vợ mới cưới của ông lại là mẹ của Lạc An!
Hỏi sơ qua, bố hai người quen nhau ở tiệm hoa.
Chỉ là trong quá trình tìm hiểu, cả hai đều ngầm giấu chuyện này với con cái.
Tôi thấy thật hoang đường, thậm chí ban đầu còn khó chấp nhận.
Nhưng gương mặt bố ngốc nghếch khi nhắn tin, mọi cảm tiêu cực của tôi đều tan biến.
Vì tôi mà ông đã vất vả suốt hơn hai mươi năm, giờ ông hạnh phúc là tốt rồi.
Chỉ là… không biết Lạc An sẽ nghĩ sao đây?
12
Lần tỏ thứ sáu mươi tám của Lạc An.
Cuối cùng, tôi chủ đưa tay ra, ra hiệu để đeo nhẫn cho mình.
Từ đó, bốn con người, hai gia đình, hợp lại thành một.
Sau này, tôi và Lạc An trở về nước, rồi quay lại bờ biển nơi lần đầu gặp nhau.
Ngồi trên bãi cát, tôi hỏi vì sao lại nhất định là tôi.
Anh :
“Lần đầu gặp em, thấy em nhỏ bé lại mang trong mình một sự can đảm vô tận. Khi ấy chỉ muốn quen với em.”
“Lần thứ hai gặp em, thấy em dường như luôn đơn độc, thiếu một chút may mắn. Anh không kìm mà muốn giúp em.”
“Lần thứ ba gặp em, đó là lần đầu tiên thực sự biết con người thật của em – tràn đầy sức sống, ngại ngùng trước sự nhiệt quá mức, dù từng bị tổn thương vẫn chân thành đối đãi với mọi người.
Lần này, nghe thấy trái tim mình rung .”
Nói đến đây, giọng bất chợt nghẹn lại, thậm chí tự cảm đến mức bật khóc.
Lạc An ôm lấy eo tôi, tựa đầu lên vai tôi.
Tôi thấy buồn , đưa tay xoa mái tóc hơi ướt của .
Anh nắm lấy tay tôi, cọ má vào lòng bàn tay.
“Thật ra lúc đó cũng không nghĩ nhất định phải là em… chỉ là muốn đem tất cả những viên kim cương đẹp nhất tặng cho em.”
— Toàn văn hoàn —
Bạn thấy sao?