“Aaaa!!! Thế mà cũng có chuyện này!”
“Thôi kệ đi! ‘Dành cho em cả vũ trụ’ tui xin ủng hộ!”
10
Sau đó, tôi dùng bộ vest cao cấp của Hành Châu lau nước mắt, hỉ mũi, khóc thật đã.
Trong phòng khách, Hành Châu bê khay cam đã cắt đến gần tôi.
Tôi muốn cùng một buổi tỏ trực tiếp toàn quốc.
Tôi hỏi : “Hành Châu, sao bây giờ mới thích tôi?”
Hành Châu nhíu mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
“Khi cầu hôn em, đã rồi mà?”
“Hơn nữa... những câu như không quen ra.”
Nhớ lại ngày cầu hôn, pháo hoa rực rỡ như cổ tích, ánh mắt say rượu trong veo như suối lạnh, sáng mà mê hoặc.
Anh ta thật sự nghĩ mình đã rồi sao?
Tôi tức điên lên!
“Tôi hỏi , sao về nhà ngày càng muộn, và lần trước bị bắt gặp cùng ai đó...”
“Khi mới cưới, đã bắt đầu xây dựng đội ngũ riêng.
Trước khi đội ngũ hoàn thiện, phải tiếp với những người mới mà dự định ký hợp đồng.
Lúc đó còn phải có sự đồng ý của em nữa.”
“Rốt cuộc, điều muốn ngay từ đầu là ký hợp đồng với em trước tiên.
Khi em mới bước chân vào nghề, để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, đã phải đi nhiều đường vòng, biết thời gian đó em rất vất vả.
Nhưng muốn dùng cách của riêng mình, cùng em bắt đầu lại từ đầu.
Tuy nhiên, nếu em chỉ muốn bà chủ thì cũng không sao.
Có là chỗ dựa, em chọn thế nào cũng .”
Hóa ra... là như .
Tôi nhắc : “Hành Châu, giờ đang phát trực tiếp toàn quốc đấy, lời có cả triệu khán giả chứng kiến đấy.”
“Nếu dối... thì sẽ bị chửi đó.”
“Ừ.” Hành Châu ngừng một chút, “Em có nhiều suy nghĩ , sao không hỏi sớm hơn?”
Tôi bị phản công, đứng chết trân.
Suốt thời gian qua, có vẻ như tôi cũng đã áp đặt những dự đoán của mình lên .
Tôi tưởng thế này, tôi tưởng thế kia, giờ lại, tất cả chỉ là “tôi tưởng”.
Tôi nhạo năng ít, bản thân tôi... cũng chẳng khá hơn là bao.
Tôi đã hỏi hết những điều mình muốn.
Nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa đúng, như thể tôi đã bỏ sót điều gì.
Ngay lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Lá thư nhiệm vụ cho ngày mai đã chuyển đến.
Tôi và Hành Châu cùng nhau mở ra.
Hóa ra ngày mai là ngày thu mua nguyên liệu, lần này lại là Trần Triệt và Hành Châu cùng đi.
Không rõ ai đã thay đổi quy định vào phút chót.
Tôi thẳng vào , : “Hành Châu, dù có chuyện gì xảy ra sau này, đừng giấu em nữa không?”
Chúng ta nên thành thật với nhau hơn.
Trên đời không có phép thuật đọc lòng người.
Dù đến đâu, hai người vẫn là hai cá thể riêng biệt, vì , một người là phải biết thể hiện ra.
Tình cần kịp thời, đừng lúc nào cũng hứa lần sau.
“Được.
Từ nay về sau, sẽ nhiều hơn những lời em thích nghe, gì cũng sẽ kể cho em.
Vậy, em có muốn cho thêm một cơ hội không?”
Hành Châu bất ngờ nắm lấy đầu ngón tay tôi, câu hỏi đầy thận trọng.
Tôi cố giữ bí mật.
“Đợi về từ việc thu mua ngày mai, nếu thấy em đứng chờ trước cửa, thì đó chính là câu trả lời đồng ý.”
Nghĩ lại tôi đã chờ lâu như , để chờ thêm một đêm cũng không phải quá đáng.
Đêm đến, nhớ lại lời thổ lộ của Hành Châu, tôi cảm thấy thật không thực.
Tôi đang dùng tay bịt miệng thầm, bỗng nghe tiếng gõ cửa.
“Ôn Du, là đây.”
Giọng Hành Châu vang lên bên ngoài cửa.
Tôi mang dép đi mở cửa cho .
Vừa mở cửa, tôi đã bị ôm chặt vào lòng.
“Chỉ ôm một lát thôi.”
Tôi không biết sao , đưa tay nhẹ vỗ lưng .
Tiếng trầm ấm của vang lên.
“Nửa tháng chuyển ra ngoài, mỗi đêm đều không ngủ ngon.”
“Anh chỉ là nhớ em thôi.”
Giây tiếp theo, nụ hôn nóng bỏng của đè xuống.
Cho đến khi cả hai thở hổn hển rồi tách ra.
“Bé ngoan, còn chưa hôn đủ đâu.”
11
Một đêm ngủ ngon lành.
Khi tỉnh dậy, tôi lập tức trang điểm, chuẩn bị ra cửa đợi Hành Châu.
Tôi đã dặm lại ba lần mà vẫn chưa thấy trở về.
Hôm nay nắng gắt, tôi cảm thấy khó chịu và hơi lo lắng.
“Không ổn rồi! Có chuyện rồi!”
Không biết ai hét lên.
Tôi hoảng hốt về phía ven đường.
Trần Triệt đầy máu me, lảo đảo đi về phía tôi.
Nhưng không thấy bóng dáng Hành Châu đâu.
Tôi chạy tới hỏi thăm tung tích .
Vì ngày thu mua là nhiệm vụ nhỏ nên không có máy quay theo sát.
Địa điểm quay chính vẫn là nơi chúng tôi đóng quân, nên hôm nay chỉ có Hành Châu và Trần Triệt đi.
Hơn nữa, khu vực núi có một khu thương mại rộng lớn, người thu mua không cần phải leo núi hái, có thể mua tại chợ.
Rõ ràng rất an toàn, không có lý do gì xảy ra chuyện.
Nghe lời Trần Triệt, ngay cả ekip cũng hoảng loạn.
“Chúng tôi đi vào núi, theo bản đồ thì bị đi nhầm hướng, Hành Châu... rơi vào bẫy săn của dân làng.”
“Anh cứ thế chạy ra ngoài? Anh không gọi điện cầu cứu à?”
Tôi đỏ hoe mắt, chỉ muốn xé tan da thịt của Trần Triệt.
“Tôi cũng rơi vào bẫy đó, điện thoại của chúng tôi bị rơi hỏng, không dùng nữa.”
“Vậy sao thoát ra ?”
“Hiện giờ trạng của Hành Châu thế nào, trả lời tôi!”
Tôi chăm .
Trần Triệt hoảng hốt đi chỗ khác, tuyệt nhiên không nhắc gì về Hành Châu.
Tôi không muốn vạch trần kẻ dối này, việc đó để pháp luật xử lý.
Tôi chỉ mong Hành Châu của tôi bình an vô sự.
Thậm chí tôi còn chưa kịp với câu trả lời của mình.
Ekip chương trình và đội cứu hộ đã đi suốt cả buổi chiều mà vẫn không có tin tức gì.
Tôi muốn đi theo cùng, bị đội cứu hộ ngăn lại.
Việc quay show cũng bị buộc phải tạm dừng vì Hành Châu mất tích.
Chẳng bao lâu, trợ lý của Hành Châu dẫn theo cả đội đến.
“Chị dâu,” Tiểu Tống an ủi tôi. “Đừng lo, sẽ không sao đâu.
“Nhưng có vài chuyện, tôi nghĩ mình cần cho chị biết ngay bây giờ.
“Tôi đã xem chương trình, cũng biết hai người đã cùng nhau trải qua những gì.
Vậy nên, tôi không thể tiếp tục giấu chị chuyện này thay cho Châu nữa.
“Trước khi hai người kết hôn, ông Hành - ba của Hành Châu đã cực lực phản đối mối quan hệ của hai người.”
“Ông ấy nhiều lần áp lực cho Châu, không chỉ ra tay với các tài nguyên của chị, mà còn trực tiếp dùng tiền đồ của chị để uy hiếp ấy.
“Nhưng Châu lại là người hiểu rõ nhất… chị coi trọng điều gì.”
“Lần đầu tiên chị đến nhà ấy, ông Hành tức giận đến mức đập đồ đạc.
Dù , Hành Châu chưa bao giờ dao suy nghĩ của mình, rất chắc chắn ngay từ đầu người muốn cưới là chị.
Sau đó ông ấy thương lượng với Hành Châu một điều kiện, rằng trong vòng hai năm phải chứng minh cuộc hôn nhân của chị có thể mang lại giá trị thương mại cho nhà họ Hành, bao gồm cả bản thân chị, phải trở thành một người con dâu ‘đáng đầu tư’.
Còn một cầu cứng rắn nữa là Hành Châu phải giữ thái độ lạnh nhạt về cuộc hôn nhân này trước mặt người ngoài, không phô trương.
Nếu muốn cưới chị, ấy phải hai điều này.
Ngày chị kết hôn, lẽ ra đã có rất nhiều cơ quan truyền thông tham gia công khai. Nhưng khi ông Hành biết chuyện, ông đã tìm cách rút hết tất cả.
Ông Hành trước khi chứng minh chị có ‘giá trị’, nhà họ Hành sẽ không bao giờ công khai thừa nhận người con dâu này.
Tất cả những gì chị thấy… ấy đã cố gắng tốt nhất rồi.”
Tôi đứng sững người, đỏ hoe mắt, siết chặt hai nắm tay.
Hành Châu chưa từng kể cho tôi nghe những điều này.
Thực tế, người chịu đựng và gánh vác thay tôi là , áp lực và vất vả không hề thua kém tôi.
Chỉ là tôi không hề hay biết.
“Người đã tìm thấy!”
Nhân viên chạy đến báo tin cho tôi trước.
Khi Hành Châu khiêng lên xe cứu thương, người đầy thương tích, tôi òa khóc nức nở.
“Sao em khóc? Anh đâu có chết.”
“Chỉ là bị ngã đau chút thôi.”
Hành Châu nắm lấy tay tôi, đặt lên môi rồi hôn nhẹ.
“Anh bảo hết mọi chuyện, mà vẫn có điều giấu em!”
“Đợi khỏe, em sẽ xử lý sau!”
Có vẻ Hành Châu hiểu chuyện gì, ánh mắt tối sầm sang Tiểu Tống.
“Miệng thật là lắm lời, Tống Gia Nam.”
Tôi lao vào vòng tay , khóc nức nở.
Hành Châu véo nhẹ dái tai tôi, thương cảm đến không chịu nổi.
“Bé ngoan, đừng khóc nữa.”
Anh ngừng lại một chút, pha chút dò xét.
“Hôm nay... em có đứng đợi trước cửa không?”
Tôi gật mạnh đầu.
“Từ nay về sau, mỗi ngày em sẽ đợi về nhà.”
【Hết】
Bạn thấy sao?