Duy chỉ có một lợi ích nho nhỏ: sau khi đương, Giang Viên bớt đề phòng tôi.
“Yên Yên, đây là tài liệu thi đấu mà Lục Tự nhờ một đàn đại học bảo gửi, em xem có dùng không.”
“À còn nữa, chuyện của chị với Lục Tự, em tuyệt đối đừng với ba mẹ nhé.”
Rõ ràng, vế sau mới là mục đích.
Nhưng ít nhất, nữ chính lại chủ lấy lòng tôi!
Có lẽ vị trí của tôi trong thế giới này thật sự vững chắc hơn rồi?
Khi tôi còn đang âm thầm suy đoán, hệ thống lạnh nhạt lên tiếng:
“Quan hệ với nữ chính không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của ngươi.”
“Hơn nữa, hệ thống đã kích hoạt chức năng tra cứu thành tích. Từ giờ, kết quả mỗi lần thi giữa kỳ, cuối kỳ, thậm chí cả kiểm tra tháng, đều sẽ so sánh và xếp hạng cùng toàn bộ học sinh trong tỉnh. Mà kết quả cuối năm lớp 10 của ngươi, đứng thứ 15 toàn tỉnh.”
… Rất tốt. Thế là tôi liền đăng ký toàn bộ các lớp phụ đạo hè.
Ngày nào cũng học đến 10 giờ đêm, tài xế đến đón về.
Ai ngờ trên đường về lại thấy Giang Viên cùng Lục Tự đang hút thuốc trong công viên.
Tôi bảo tài xế dừng xe, xuống đi bộ lại gần, còn chưa đến nơi đã gọi to:
“Chị ơi, ”
Chỉ thấy Giang Viên vội vàng dập điếu thuốc dưới chân.
Ngược lại, Lục Tự chẳng hề kiêng dè, nghe thấy tiếng tôi còn vẫy tay chào:
“Chào em vợ!”
Thật sự khiến tôi chỉ muốn cho hắn một .
Tôi chẳng thèm để ý, chỉ quay sang Giang Viên:
“Chị, em vừa học xong, mình về nhà đi, kẻo mẹ lo.”
Giang Viên không đáp, trước tiên sang Lục Tự, như thể chờ hắn gật đầu.
Tôi bèn thản nhiên bổ sung:
“Chị cũng có thể ở lại, nếu mẹ hỏi, em sẽ là em không biết gì hết.”
Vừa nghe câu này, Giang Viên như bị giẫm đuôi, nổi nóng:
“Ý gì đây? Phó Yên, em dám uy hiếp tôi à?”
Lúc này Lục Tự kéo ta sát vào, ghé tai thì thầm đầy âu yếm:
“Bảo bối, đừng chấp với em ấy. Em về trước đi, sẽ khiến em vợ công nhận là rể.”
Nghe thêm nữa chắc tôi ói mất.
Cuối cùng, Giang Viên miễn cưỡng theo tôi về.
Trước khi đi, ta còn bịn rịn gọi “Tự Tự” đầy lưu luyến.
Trên đường, tôi không nhịn hỏi vì sao ta lại thích Lục Tự.
Ban đầu ta không buồn để ý, lát sau khẽ :
“Phó Yên, tôi ghét em, em biết mà. Em cái gì cũng tốt, còn tôi trong nhà lại chỉ là dư thừa.”
“Lục Tự cũng giống tôi. Trong nhà hắn, hắn cũng chỉ là dư thừa. Ở bên hắn, tôi không cần phải gắng gượng gì cả.”
Nói xong, ta im lặng.
Đến gần cửa nhà, tôi nghe rõ tiếng hít sâu một hơi phía sau.
Đêm đó, trước khi ngủ, tôi ngẫm lại câu của ta.
Kiếp trước, tôi cũng từng là “người dư thừa” trong gia đình.
Trước khi em trai chào đời, tôi và mẹ bị ba đánh chửi như cơm bữa. Sau khi có em trai, tôi càng thành đối tượng để cả nhà trút giận.
Vì tôi cố gắng chứng minh bản thân: giành việc rửa bát, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp, lại còn học hành thật tốt.
Nhưng dù gì, họ vẫn coi tôi là gánh nặng.
Chỉ duy nhất một lần họ thấy tôi “có giá trị”, chính là khi quyết định bán tôi đi.
Người buôn người ở Miến Điện trả giá năm mươi vạn.
Vậy nên khi Giang Viên vì tôi giỏi giang mà khiến ta thành kẻ thừa, tôi không thể đồng .
Tôi cũng chẳng cần mang gánh nặng “ ta tổn thương” vì chính nỗ lực của mình!
7
Bước sang lớp 11, mối quan hệ cảm của Giang Viên và Lục Tự đột nhiên lan khắp trường.
Chỉ là, trong cái “chuyện ” đó, tôi cũng bị lôi vào.
“Em của Giang Viên, em vợ của Lục Tự, thủ khoa toàn trường.”
Tin đồn lan truyền khắp nơi. Ban đầu tôi chẳng buồn để tâm.
Nhưng không ngờ, chính Giang Viên lại chủ tìm đến tôi, nhạt châm chọc:
“Phó Yên, em thật hèn hạ, ngay cả cảm của tôi và Tự Tự mà em cũng phải bám vào cho có phần.”
Nghe xong tôi thật sự cạn lời.
Cái quái gì ? Cô ta tưởng mình là minh tinh hạng A chắc?
Nhưng tôi cũng bắt đầu thấy tò mò.
Hai người họ công khai đương thì có liên quan gì đến tôi mà cứ phải kéo tên tôi vào?
Tan học, tôi đã hiểu lý do.
Tôi vừa cầm sổ tay ôn bài vừa đi ngang qua bàn bida trong trường, liền thấy Giang Viên ngồi trên bàn, còn Lục Tự thì kẹp cây cơ giữa hai chân ta, chuẩn bị đánh bi.
Xung quanh đám học reo hò .
Thấy cảnh đó, tôi thầm nhủ một câu: “6”.
Vốn định mặc kệ mà rời đi.
Nào ngờ phía sau vang lên tiếng huýt sáo:
“Em vợ đừng đi mà, coi rể một cơ vào lỗ nè!”
Ngay lập tức là tiếng ầm ĩ của đám con trai.
Cái trò tục tĩu như , tôi không biết Giang Viên thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.
Tôi quay đầu lại, thấy ta vẫn ngồi yên, phối hợp theo tác đánh bi của Lục Tự, hai tai đỏ bừng trước tiếng ó.
Tôi bước thẳng đến bên bàn, giơ tay tát Lục Tự một cái.
Tiếng xung quanh lập tức im bặt.
Lục Tự sững sờ, cây cơ vẫn còn cầm chặt trong tay.
Bạn thấy sao?