Đáng buồn hơn, ta thật sự… chẳng biết gì cả.
Một điểm kiến thức đơn giản, tôi phải lặp lại nhiều lần mới tạm gọi là dạy .
Thường thì khi giảng cho ta xong, đã gần một giờ sáng, lúc đó tôi mới có thể bắt đầu bổ sung đề luyện cho bản thân.
Ngày nào cũng ngủ lúc ba giờ, sáu giờ sáng đã phải dậy.
Tình trạng này kéo dài, cuối cùng tôi chịu không nổi.
Tôi đề nghị: “Hay chị để mẹ sắp xếp gia sư riêng đi?”
Nhưng Giang Viên lại rưng rưng:
“Yên Yên, em thấy chị quá ngốc phải không? Thầy về cũng không bằng em dạy… Em chắc vẫn còn giận chị chuyện trước kia, phải không? Là lỗi của chị, xin em tha thứ… Xin lỗi, Yên Yên, chị thật sự quá ngu ngốc rồi.”
Tôi đành xoa thái dương đang ong ong, tiếp tục nhẫn nại giảng bài cho ta.
Kết quả đúng như dự đoán: kỳ cuối lớp 11, thành tích Giang Viên nhảy vọt, tiến bộ đến 100 bậc.
Còn tôi… chỉ đứng thứ 5 toàn trường.
9
Khoảnh khắc bảng điểm, tôi thấy mình… xong đời rồi.
Thứ 5 toàn trường, đồng nghĩa với việc xếp hạng toàn tỉnh đã rơi ra ngoài top 100.
Hệ thống lập tức rung lên dữ dội trong đầu tôi.
Không cần nó cảnh báo, tôi cũng hiểu rõ: lần đầu tiên, sự tồn tại của tôi ở thế giới này rơi vào trạng nguy hiểm thật sự.
Cảm giác thất bại đổ ập xuống, đặc biệt là khi cả nhà đang hân hoan chúc mừng vì Giang Viên tiến bộ.
Chẳng ai nhận ra sự chán nản trong mắt tôi.
Giang Viên còn chủ bước tới, trước mặt cả nhà ôm chặt tôi:
“Cảm ơn em, Yên Yên. Sự tiến bộ của chị đều nhờ em cả.”
Tôi lúng túng, không biết có nên đáp lại cái ôm ấy hay không.
Dường như ta hiểu, liền buông lỏng vòng tay, chỉ còn ôm vai tôi, lại tiếp tục:
“Yên Yên còn buồn vì đứng thứ 5 sao? Em đã rất giỏi rồi, cho bản thân chút thoải mái đi.”
“Thật ra cũng buồn , chị tiến bộ nhiều như , so với em vẫn còn cách xa. Thế mà chị đã cảm thấy đủ rồi. Nhìn em buồn bã thế này, chị còn thấy xấu hổ.”
Nghe , ba mẹ cũng vội vàng phụ họa, an ủi tôi:
“Đừng ép bản thân quá, con đã rất xuất sắc rồi, ba mẹ hoàn toàn hài lòng.”
Tôi cắn chặt môi, trong lòng gào thét không thể ra.
Nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, tôi chạy về phòng, gục xuống khóc nức nở.
Đến khi Phó Diện Hành đứng sau lưng tự bao giờ, tôi cũng chẳng hay.
Anh khẽ vỗ lưng, dỗ dành đến khi tiếng nức nở trong tôi dần dịu lại.
“Yên Yên, em đã rất cố gắng rồi, đừng vì chút thất bại mà nản lòng.”
Lời khiến tôi an ổn hơn đôi phần.
“Anh… chưa bao giờ nghi ngờ sao? Em ra sức học như , có đáng không?”
Nghe , bật :
“Thế em nghĩ, là con cả Phó gia, có thể mặc kệ tất cả chắc?”
Tôi nghẹn lời. Từ trước tới nay, tôi mặc định thành tích học bá của là thiên phú.
“Dù thiên phú đến đâu, cũng là con người, đâu thể không nỗ lực mà có tất cả. Khi còn đi học, cũng từng điên cuồng học tập. Sau này đi , càng phải liều mạng hơn. Chỉ cần sơ suất một chút, những kẻ dòm ngó Phó gia sẵn sàng nuốt chửng toàn bộ sản nghiệp.”
“Vậy nên, đừng thấy xấu hổ vì mình đã cố gắng.”
Đừng thấy xấu hổ vì mình đã cố gắng.
Tôi lẩm nhẩm câu ấy, mà trong đầu lại vang vọng những lời cay nghiệt của ba mẹ kiếp trước:
“Con thì cần gì ham học đến ? Muốn đi học xa, mày cũng xứng chắc?”
“Lo việc nhà, sau này gả đi mới lòng chồng và nhà chồng. Học giỏi có ích gì!”
“Cho dù mày có đỗ đại học, ra ngoài cũng chỉ cho người ta. Chi bằng đi sớm mà tích lũy kinh nghiệm!”
Thì ra, những câu ấy, đến tận bây giờ vẫn còn đâm nhói trong lòng tôi.
Tôi lau đi nước mắt còn vương, ôm chặt lấy Phó Diện Hành.
“Cảm ơn .”
“Ngốc à, còn cảm ơn gì. Chỉ cần em vui là .”
“Anh… nếu một ngày nào đó em biến mất, có buồn không?” Tôi khẽ hỏi.
Ánh mắt thoáng lóe sáng:
“Nếu … sẽ phát điên mất.”
10
Gia đình cuối cùng vẫn gia sư riêng cho Giang Viên.
Dù thỉnh thoảng ta vẫn quấn lấy tôi hỏi bài, so với trước thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bước vào lớp 12, cảm giác kỳ thi đại học như treo lơ lửng trên đầu, tôi chẳng còn lấy một giây để thở.
Ấy thế mà đúng lúc này, cơ thể tôi lại không chịu nổi nữa.
Gần cuối học kỳ 1, tôi bỗng ngất xỉu ngay trên đường.
Khi tỉnh lại, cả nhà đã đứng quanh giường bệnh.
Mẹ nắm chặt tay tôi:
“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Đứa ngốc này, mẹ biết con ham tiến thủ, có thể trước tiên chăm sóc cơ thể rồi hãy nghĩ đến giành hạng nhất không?”
Trong lúc , nơi khóe mắt bà còn ánh lên tia sáng long lanh.
Thật kỳ lạ, thì ra nằm viện và gia đình quan tâm lại là trải nghiệm như thế này.
Tôi còn chưa kịp cất lời, sống mũi đã cay xè, nước mắt rơi xuống trước tiên.
Kết quả chẩn đoán: tôi bị thiếu máu do quá tập trung học, ăn uống qua loa.
Giang Viên xung phong muốn “bồi bổ” cho tôi.
Bạn thấy sao?