Tôi phẩy tay: “Không liên quan đến .”
Xe của Vân Âm rẽ vào một ngõ nhỏ, vô lệch hướng.
Chiếc xe phía sau lập tức bóp còi cảnh báo, tiếng ồn khiến ấy khó chịu ra mặt.
“Cẩn Ngôn,” ấy lấy hết can đảm , “Cô có thể giúp tôi một việc không?”
“Giúp tôi… rời khỏi Hách Sâm.”
7.
Giữa Vân Âm và Hách Sâm, hoàn toàn không phải là cuộc sống hạnh phúc như người ngoài tưởng tượng.
“Anh ta xem tôi như thú cưng,” Vân Âm cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, “tôi đi đâu, gặp ai, đều phải báo cáo cho ta.”
“Đám vệ sĩ theo tôi danh nghĩa là bảo vệ, thực chất là giám sát.”
“Mỗi lần tôi không kịp thông báo, tôi sẽ nhận ‘trừng ’ như ta .”
Giọng ấy rất nhẹ, những lời ra lại khiến tôi vô cùng chấn :
“Anh ta giam tôi trong tầng hầm, dùng những dụng cụ tra tấn trong căn phòng đó… treo tôi lên, đánh đập, hành hạ tôi…”
“Tôi từng nghĩ sẽ nhờ Tạ Từ giúp mình thoát khỏi địa ngục đó, ”
Nhưng chẳng ích gì.
Tạ Từ cũng chỉ là một kẻ ngoài cuộc dựa vào hệ thống mà có mặt ở đây, sao địch nổi khí vận trời sinh của nam chính?
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, tôi không giúp .”
Hách Sâm quá nguy hiểm, nếu tôi giúp ấy, chẳng khác gì tự đưa đầu vào chỗ chết.
Vân Âm không bất ngờ trước câu trả lời của tôi.
“Vậy… về nhà tôi uống tách trà không? Tôi thật sự rất đơn.”
Lần này tôi không từ chối.
Tới cửa biệt thự, Vân Âm vừa đi vừa huyên thuyên trò chuyện với tôi.
Có lẽ vì Hách Sâm quản lý quá nghiêm, sau khi mất đi Tạ Từ, ấy không còn ai để chuyện.
“Tháng trước, Hách Sâm một đầu bếp món ngọt rất giỏi, lát nữa nhất định phải nếm thử”
Câu còn chưa dứt, khi thấy Hách Sâm đang ngồi sẵn trong phòng khách, lời của ấy lập tức nghẹn lại.
“Anh… chẳng phải hôm nay có cuộc họp quan trọng sao?” Mặt ấy trắng bệch.
Phòng khách không bật đèn, nửa khuôn mặt Hách Sâm khuất trong bóng tối.
“Đúng ra là có,” hắn ta lạnh, “ bệnh viện báo rằng em mang thai rồi.”
“Anh vui lắm, nên về nhà định cùng em ăn mừng.”
“Rầm” cửa chính bị đóng sầm lại, Vân Âm sợ đến run rẩy.
Đèn chùm phía trên bật sáng, ánh sáng chói loá khiến người ta nhức mắt.
“Nhưng hình như, âm âm của … lại không vui lắm nhỉ.”
Ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc của Hách Sâm dừng lên người tôi:
“Cô lại dám tìm đến Tống tiểu thư cầu cứu? Muốn ấy”
Hắn nhếch môi: “Giúp rời xa tôi?”
Vân Âm kinh hãi: “Anh nghe lén tôi?!”
Hách Sâm không trả lời, mà chỉ chỉ lên chiếc đèn chùm phía trên, nhạt:
“Tống tiểu thư, đoán xem, lần này chiếc đèn chùm đó… có rơi xuống không?”
Từng đợt lạnh lẽo bò dọc sống lưng tôi.
Tôi nghe thấy hắn tiếp:
“Nhưng tôi thật sự tò mò, sống sót từ đáy biển lên bằng cách nào?”
“Bọn phế vật kia đến một đứa con yếu đuối cũng không xử lý nổi, đúng là tôi nhức đầu.”
Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống.
Thì ra, thật sự là hắn!
“Tại sao?” Tôi thực sự không hiểu, “Tại sao lại muốn tôi?”
Hách Sâm đã dám công khai ra, nghĩa là hắn lần này sẽ không để tôi sống sót.
“Tất nhiên là vì… tôi có một đoạn ký ức.”
Hách Sâm xoa trán, giọng như lẩm bẩm:
“Mỗi khi đau đầu, trong đầu tôi lại hiện lên một cảnh tượng.”
“Cô, Tống Cẩn Ngôn, giúp Âm Âm giả chết, giúp ấy thoát khỏi tôi!”
“Âm Âm là mạng sống của tôi, mà lại muốn cướp đi mạng sống của tôi.”
“Hỏi đấy,” hắn ta nở nụ điên dại, “tôi có nên không?”
Tôi và Vân Âm nhau, trên gương mặt đối phương chỉ toàn vẻ khiếp đảm.
Hệ thống ngơ ngác lên tiếng:
“Hóa ra… bug là ở đây!”
“Ký chủ, nhất định phải sống! Nếu chết, hệ thống này cũng phải cùng đi rồi!”
Tôi lùi lại nửa bước, cảnh giác Hách Sâm: “Lần này… định tôi kiểu gì?”
“Âm Âm chẳng phải đã kể cho nghe về căn hầm tuyệt vời của tôi rồi sao?”
“Đến đó đi,” hắn phẩy tay, “xuống đó mà một con chuột chết.”
Hai tên vệ sĩ to lớn tiến đến vây quanh.
Vân Âm nhào tới, quỳ sụp bên chân Hách Sâm, khóc lóc van xin:
“A Sâm, đừng mà, xin tha cho Cẩn Ngôn, là lỗi của em, em hứa sẽ không bao giờ mơ đến chuyện trốn khỏi nữa, em thề!”
“Xem như là tích đức cho đứa bé trong bụng, xin …”
Hách Sâm bóp cằm Vân Âm, ánh mắt lạnh lẽo:
“Đứa bé sẽ chia mất của em dành cho , nên đã gọi bác sĩ tư đến rồi.
Đợi xử lý xong Tống Cẩn Ngôn, sẽ xử lý luôn đứa trẻ này.”
Điên thật rồi!
Tôi bật dậy, tung ra những chiêu thức tôi đã luyện đi luyện lại suốt hơn nửa năm qua.
Hai cú đá móc thẳng vào hạ bộ vệ sĩ!
Trời biết tôi đã đổ bao nhiêu công sức chỉ để tung cú đá đó!
Vệ sĩ gào thảm rồi đổ gục, gián đoạn câu nguy hiểm của Hách Sâm.
Bạn thấy sao?