Tôi là chim hoàng yến ông chủ lớn nuôi dưỡng.
Một ngày nọ, kim chủ gặp tai nạn xe, sống chết chưa rõ.
Ai cũng nghĩ tôi mất chỗ dựa, từ nay sẽ không còn huy hoàng.
Tôi chỉ lạnh, quay người bước vào công ty của ta với tư cách cổ đông.
Về sau, khi tỉnh lại, nghe kể về những việc tôi đã , chỉ khẽ thở dài:
“Các người xem, chọc ấy gì chứ…”
1
Lúc nghe tin Thẩm Nghiễn Từ gặp tai nạn, tôi đang móng, chiếc đèn hơ móng còn đang bật.
Tôi thậm chí chưa kịp ngắm bàn tay vừa hoàn thiện, đã bị vội vã báo tin dữ.
Anh đang cấp cứu trong bệnh viện, sống chết chưa biết.
Tôi là người phụ nữ duy nhất của mọi người công nhận, trong mắt ngoài đời, tôi là “chim hoàng yến” nuôi.
Câu đó, chẳng khác nào đang tuyên bố chỗ dựa của tôi đã sụp đổ.
Tôi lập tức chạy đến bệnh viện.
Thẩm Nghiễn Từ vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi đã nghe tin: cùng gặp tai nạn còn có một người phụ nữ khác.
Cô ấy cũng đang cấp cứu, rất trẻ, trẻ hơn tôi – người chỉ còn hai, ba năm nữa là chạm ngưỡng ba mươi.
Cổ đông và người thân của Thẩm Nghiễn Từ chen chúc ở bệnh viện, ánh mắt họ dành cho tôi đủ mọi sắc thái.
Tôi chờ trước cửa phòng phẫu thuật mấy tiếng mới có kết quả: chưa thoát khỏi nguy hiểm, vẫn hôn mê.
Bao giờ tỉnh, hoặc có tỉnh lại không, bác sĩ không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Nguyên nhân tai nạn vẫn đang điều tra, tài xế chiếc xe kia đã chết tại chỗ.
Một vụ việc như khiến cổ đông công ty hoảng loạn.
Là “chim hoàng yến” của , tôi cùng trợ lý của chạy đôn chạy đáo.
Người phụ nữ kia trạng khá hơn, bác sĩ có thể tỉnh trong vòng bảy ngày.
“Trợ lý, đó với Tổng Thẩm là gì của nhau ?” tôi hỏi.
Quả nhiên, trợ lý nghe xong liền khó xử:
“Cô Giang, thật là tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết Tổng Thẩm gặp ấy vài lần, cụ thể thế nào thì tôi không rõ.”
Đến trợ lý thân cận còn bị giấu kỹ như thế.
Tôi và Thẩm Nghiễn Từ quen biết hơn mười năm, bên nhau năm năm, đây là lần đầu tôi phát hiện có bí mật kiểu này.
Chưa kịp nghĩ nhiều, ngày thứ hai nằm trong ICU, thím lại đến.
“Cô Giang, cháu tôi không cần chăm đâu.” – Thẩm Thành, ruột .
Vợ ông ta, Châu Vân, thì thẳng hơn:
“Cô với Yển Từ chưa kết hôn, giờ ấy còn bị tai nạn với người phụ nữ khác, chuyện sau này ai biết .
Cô nên lo cho bản thân thì hơn.”
Ý họ rất rõ: tôi chỉ là người phụ nữ sắp bị bỏ, dù đang hôn mê tôi cũng không có tư cách chăm sóc.
Tôi nhớ rõ, lúc còn tỉnh, đôi vợ chồng này luôn cúi đầu nhún nhường.
Nhà họ Thẩm từng sản, sự nghiệp hiện tại là dựng lại từ đầu, gần như chẳng liên quan gì đến họ.
Chỉ vì nể chút thân nên để con trai họ vào công ty việc.
Ngày thường, họ chỉ tôi với ánh mắt khinh thường, nghĩ tôi không đủ tư cách bước lên sân khấu.
Giờ xảy ra chuyện, họ lộ rõ bản mặt.
Chưa kịp lên tiếng, Châu Vân đã thêm câu:
“Căn biệt thự đang ở là do Yển Từ mua đúng không?
Nếu ấy không tỉnh lại… thẳng ra, đồ của nhà họ Thẩm sao có thể để ở mãi ?
Tốt nhất tìm thời gian dọn đi.”
Tôi bật .
Người thân trực hệ của Thẩm Nghiễn Từ đã mất hết, người còn quan hệ máu mủ gần nhất chỉ có Thẩm Thành.
Nếu qua đời, toàn bộ tài sản hợp pháp sẽ thuộc về ông ta.
Tôi quay sang trợ lý, ấy hiểu ý, đưa tờ hóa đơn trong tay cho Thẩm Thành.
“Cái này là gì…” ông ta lẩm bẩm.
Tôi lạnh nhạt :
“Chi phí điều trị của Thẩm Nghiễn Từ.
Đã muốn chăm sóc ấy, những khoản này, sau này phiền hai người thanh toán.”
Trang thiết bị và thuốc men dùng cho đều tốt nhất, đắt nhất – con số không hề nhỏ.
Bọn họ lập tức biến sắc.
Tôi tiếp lời: “Các người đã muốn chăm sóc ấy, phiền trả lại cho tôi số tiền viện phí tôi ứng hôm qua nhé.
Không nhiều, chỉ khoảng hơn hai trăm ngàn, có hóa đơn đầy đủ. Các người định trả thế nào?”
Thấy họ sững người, tôi thong thả bổ sung câu cuối:
“À đúng rồi, căn biệt thự tôi đang ở đúng là Thẩm Nghiễn Từ mua, trên giấy tờ chỉ ghi mỗi tên tôi.
Nó là tài sản cá nhân của tôi. Các người muốn đuổi tôi ra?”
Mơ mộng gì .
2
Sắc mặt vợ chồng Thẩm Thành, sau khi nghe chuyện Thẩm Nghiễn Từ mua biệt thự cho tôi, đã đen đến mức khó tả.
Có lẽ đến cả bậc trưởng bối như họ cũng chưa từng đối xử thế.
Một lúc sau, họ hóa đơn rồi lại ngước lên trừng tôi.
Rốt cuộc vẫn tiếc tiền.
Với trạng hiện tại của Thẩm Nghiễn Từ, mỗi ngày đều như đốt tiền để giữ mạng.
Một tháng hay nửa tháng thôi, vài trăm triệu đến cả tỷ cũng bay mất.
Anh ấy sẽ là một cái hố không đáy.
Bác sĩ bên Mỹ có thiết bị tốt hơn, tôi cũng đã cho người thủ tục.
Mấy trăm triệu này mà họ còn xót, nếu biết phải tiêu thêm vài triệu đô Mỹ, chắc họ lên cơn.
“Cô không sống cùng nó à?
Cô không biết mật khẩu của nó sao?” Châu Vân phản ứng lại, “Cô cầm tiền của nó đi đóng chẳng phải xong sao?”
Tôi ngước mắt lên trần, tao nhã đảo mắt: “Xin lỗi nhé, tôi không biết mật khẩu.”
Toàn dối.
Ngay cả mật khẩu QQ mà Thẩm Nghiễn Từ đã mấy năm không dùng, tôi cũng biết.
Thấy đôi vợ chồng này sắp loạn ở bệnh viện, tôi liền ra tay trước:
“Chẳng lẽ các người vốn dĩ không định cứu Thẩm Nghiễn Từ, chỉ chờ ấy chết rồi thừa kế tài sản?”
Bạn thấy sao?