Thành thật mà , hai “mỹ nam” thất ý trước mắt, lòng tôi chẳng hề dấy lên một chút xao .
Lục Trì đã sớm bị đẩy vào lãnh cung, còn Lý Bỉnh Sơ, tưởng chừng là “người hoàn mỹ”, hóa ra cũng chỉ là con người tầm thường, chẳng thoát vướng bận cảm , không thể toàn tâm toàn ý vừa lòng kim chủ trong công việc.
Tôi còn đang ngấm ngầm lẩm bẩm trong lòng, thì Lý Bỉnh Sơ bất ngờ siết chặt tay tôi.
Người đàn ông vừa rồi còn sầm mặt, lúc này khóe môi lại nở nụ sáng lóa.
“Ngài Lục đi lạc sao? Sao lại không cẩn thận mà tới nhà chúng tôi thế này?
Ôi chao, sao quần áo bẩn thế còn chưa chịu thay, ngài Lục chẳng lẽ vẫn trách chị tôi ư? Nhưng thật ra chị tôi cũng đâu có cố ý, là ngài Lục cứ phải năng lỗ mãng thôi.
Ngài Lục đến tìm chị tôi để đòi bồi thường sao? Nhưng tôi nhớ không lầm thì bộ quần áo trên người ngài cũng đều là chị tôi bỏ tiền mua mà.
Thật ghen tị với ngài Lục, chị ấy chưa bao giờ mua quần áo cho tôi, chỉ đưa cả đống tiền kêu tôi tự đi mua thôi.
Ngài Lục ngồi chờ dưới lầu lâu như , rõ ràng phòng khách bảo vệ có phòng chờ mà. Lỡ cảm lạnh, chị tôi lại tự trách nữa thì khổ.
Ôi ngài Lục thật xấu… thật xấu…!”
Lý Bỉnh Sơ như thể nhịn đã lâu, bây giờ không buồn che giấu nữa, chuỗi lời khiến người ta buồn nôn tuôn ra ào ào.
Giọng điệu thì chua ngoa mỉa mai, nhờ chất giọng sáng sủa trong trẻo cùng thỉnh thoảng đảo trắng mắt, lại khiến người ta buồn đến lạ.
Lục Trì bị chặn đến nghẹn lời, không thốt ra nửa chữ.
Mà tôi thì “phụt” một tiếng bật trước.
“Ngài Lục thật giỏi. Chỉ cần xuất hiện thôi cũng khiến chị tôi vui vẻ thế này. Không dám tưởng tượng nếu ngài Lục thật lòng thích chị, thì chị sẽ vui đến cỡ nào!
Tiếc là ngài Lục chỉ thích tiền của chị, hoặc giả… còn thích món đồ nhái kém cỏi kia nữa.
Thật tệ, ngài Lục, ngài quá tệ. Chỉ biết chị tôi tức giận.
Không như tôi, chỉ biết thương chị thôi!
Nói dài dai rồi mà ngài Lục còn chưa mặc áo khoác vào, chẳng lẽ lạnh đến ngốc luôn rồi? Đừng là định bám riết lấy chị tôi nhé? Không đâu, còn bà ngoại ngài thì sao?
Ôi, tôi yếu đuối, đáng thương, lại bất lực thế này, liệu chị có bỏ rơi tôi không? A! Chị, chị đừng nữa, chị một câu đi mà!”
Lục Trì chịu đựng cả đêm, vất vả bày khổ nhục kế, cuối cùng lại bị một “bài văn dài” của Lý Bỉnh Sơ hỏng hoàn toàn.
Hắn vẫn luôn nghĩ Lý Bỉnh Sơ chỉ là công cụ tôi dùng để chọc giận hắn, cho đến đêm nay mới buộc phải nhận sự hiện diện thực sự của đối phương.
Bởi vì tôi đã không còn dành cho hắn thêm một ánh mắt nào, không một lời thương xót, không một giọt lệ hối hận.
Từ đầu đến cuối tôi chỉ , Lý Bỉnh Sơ mà đến mức thẳng lưng không nổi, suýt nữa bật ngất.
Ngay cả cái cảnh tượng “ đàn ông đỡ về phòng” tôi cũng chẳng hề biết hưởng thụ.
Cười đủ rồi, tôi lại lười nhác ngả người vào sofa, nhàn nhã ngước mắt hắn.
“Lý Bỉnh Sơ.”
“Vâng! Chị gọi em có chuyện gì, dù là…”
“Đủ rồi.”
Cậu ta im bặt, nụ nơi khóe môi cũng lập tức cứng đờ.
“Đợi em lấy lại gia sản, chúng ta sẽ quay về quan hệ hợp tác bình thường. Hợp đồng trước coi như hủy bỏ, chị cũng nên đi tìm một cậu bồ trẻ khác để bao dưỡng rồi.”
Vốn dĩ tôi chỉ trúng thân phận của cậu ta, hợp tác với nhà họ Lý, ép Bạch Hạo Đình phải nhả ra những cổ phần cuối cùng trong tay.
Giờ coi như duyên đến duyên đi, chia tay êm đẹp, còn có thể xem như kết .
Tôi nghĩ rất thản nhiên, xong liền chỉnh lại quần áo định về phòng. Tuyết đêm nay quả thật dày, thấm ướt cả lớp áo trong, lạnh lẽo kỳ lạ.
Nhưng bất chợt, tôi rơi gọn vào một vòng tay.
Giọng Lý Bỉnh Sơ nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở.
Cậu hỏi tôi:
“Tại sao chị? Là vì em không đủ đẹp, hay vì em chưa đủ ngoan? Tại sao chị lại muốn tìm người khác?
Em trẻ hơn Lục Trì, em cũng giàu hơn Lục Trì, rõ ràng mọi mặt đều tốt hơn hắn, sao chị chỉ thích hắn thôi? Rõ ràng chị đã đồng ý kết hôn với em rồi… Em đã chuyển hết tài sản sang cho chị, chị đừng bỏ rơi em, em cầu xin chị…”
Nước mắt nóng hổi thấm ướt cổ áo tôi. Tôi vốn chưa từng yếu lòng, lúc này lại thấy thoáng áy náy.
“Lý Bỉnh Sơ, em còn trẻ, em có thể sẽ thích rất nhiều người. Nhưng người đó sẽ không phải là chị.
Chị thì không sao cả, ở bên em chị không thiệt gì. Nhưng người khác sẽ em thế nào?”
“Em không quan tâm.”
“Nhưng chị sẽ thích rất nhiều người. Chị sẽ không kết hôn với em, cũng chẳng thể bảo đảm cho tương lai.”
“Không sao. Em sẽ cố gắng.”
“Được.” Tôi cũng thôi không giãy giụa: “Nhớ nhanh chóng soạn hợp đồng chuyển nhượng tài sản đi.”
“Dạ .”
Đêm đó xong, tôi không còn gặp lại Lục Trì nữa.
Người đàn ông ấy như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn mất hút.
Về sau, tôi bỗng nhiên đổi hướng suy nghĩ, quay sang hỏi Lý Bỉnh Sơ.
Cậu ta hì hì, rằng đã đưa Lục Trì đến một nơi hạnh phúc.
Mauritius.
Lý Bỉnh Sơ vừa cắt bít-tết vừa cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
Tôi lau khóe miệng, trầm ngâm một lát rồi đáp:
“Cũng tốt. Ở đó có thể lặn biển, đuổi theo cá voi, biết đâu lại gặp đích thực cả đời.”
Bạch Vi Vi, đôi tay tàn phế, vẫn còn đang bên kia mấy màn “nghệ thuật trình diễn” để mưu sinh.
Lý Bỉnh Sơ ngừng tác một chút, rồi lại :
“Có điều… chắc không thể đuổi cá voi đâu.”
Tôi khựng lại:
“Hả?”
“Lúc lên máy bay, hắn sơ ý tự gãy chân phải.”
…
Tôi hiểu rồi.
Người hầu trong biệt thự cũ nhà họ Bạch dần bị tôi điều đi nơi khác, quản gia thì quay về bên tôi.
Bọn họ vốn là người của nhà họ Bạch, chưa bao giờ coi trọng Bạch Hạo Đình.
Khi cổ phần cuối cùng bị chuyển nhượng, Bạch Hạo Đình nổi trận lôi đình, cũng chẳng ích gì.
Tôi không phải mẹ tôi, để ông ta sống đã là cực hạn rồi.
Sau bữa tiệc sinh nhật ấy, tôi không còn gặp lại ông ta.
Ông ta có tiền, cũng có người chăm sóc, kết cục của Bạch Vi Vi tôi cũng “tốt bụng” cho ông ta biết.
Nghe xong, ông ta đập sạch đồ trong phòng khách, mắng chửi om sòm, rồi rốt cuộc lại khóc.
Ông ta tôi là súc sinh, rằng nếu mẹ tôi còn sống, ông ta chắc chắn sẽ không thê thảm như thế.
Tôi từng nghi ngờ ông ta chết mẹ tôi, cuối cùng phát hiện không phải.
Mẹ tôi chết vì ung thư dạ dày, không muốn để Bạch Hạo Đình thấy cảnh mình tiều tụy sau hóa trị, nên đã sang nước ngoài, lặng lẽ chờ chết.
Bà bà từng rất nhiều người, đây chính là báo ứng của bà.
Tro cốt của mẹ, một tháng sau khi Bạch Vi Vi bị đưa đi, mới chuyển đến tay Bạch Hạo Đình.
Sau đó lão già ấy lên cơn đột quỵ, nhập viện. Tôi cũng mặc kệ.
Ân oán đời trước không liên quan đến tôi. Tôi không phải mẹ tôi.
Tôi không tin báo ứng, cũng chẳng bao giờ để che mờ đôi mắt.
Tôi sẽ mãi mãi sống kiêu ngạo và rực rỡ.
Có thể một ngày nào đó sẽ cùng ai đi đến bạc đầu, cũng có thể chết điên cuồng trên đường đua xe.
Ai mà trước chứ?
[HOÀN]
Bạn thấy sao?