Nghe , Trần Kiến Quốc cũng ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
Tôi bộ vest không vừa vặn và mái tóc bạc trắng của ta, lại một lần nữa cảm thán.
Hóa ra huyết mạch cha con lại có thể che mờ mắt, mờ tim đến mức này, khiến họ thốt ra những lời giả dối đến .
Nghĩ , tôi không nhịn mở miệng.
“Trần Chương, con thật cho mẹ biết, con muốn mẹ và Trần Kiến Quốc tái hôn, chỉ vì muốn có một gia đình hoàn chỉnh thôi sao?”
Ngay bên cạnh, nghe tôi chất vấn, mặt Trần Kiến Quốc lập tức sa sầm, bàn tay siết chặt thành nắm .
Đó là dấu hiệu ta sắp nổi giận.
Cả tôi và Trần Chương đều rõ điều đó. Nhưng con trai tôi lại vờ như không thấy.
Nó nghiêm nghị gật đầu.
“Đúng. Con cũng là con của ba, chăm sóc ông ấy là trách nhiệm của con.”
Đáp án vừa bất ngờ vừa nằm trong dự liệu.
Tôi đã hiểu.
“Được thôi. Nhưng bộ dạng này của Trần Kiến Quốc thật khó coi. Trong phòng mẹ còn một bộ vest mới, con thay cho ông ta đi.”
5
Trần Kiến Quốc không chịu, ta lo lắng có chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Trần Chương đã đẩy ta vào trong.
“Ba, ba cứ thay đi. Mẹ bây giờ đẹp thế này, ba mà không chịu ăn mặc chỉnh tề thì sao xứng với mẹ.”
Tôi dựa vào khung cửa, lắng nghe tĩnh trong phòng.
Khi hai người đang bận rộn thử đồ, tôi lặng lẽ khóa cửa phòng ngủ lại.
Tối qua, tôi đã thu dọn xong tất cả hành lý, chỉ chờ hôm nay rời đi.
Khi tôi ngồi lên chuyến tàu cao tốc, chắc họ mới phát hiện mình bị nhốt.
【Mẹ? Mẹ gì ? Sao lại khóa con và ba trong này!】
【Mẹ, nếu mẹ không muốn tái hôn với ba thì cứ thẳng ra đi, sao phải thế này! Mẹ không đồng ý, lẽ nào con còn ép buộc mẹ chắc!】
【Mẹ, con xin mẹ, mở cửa đi. Con và ba sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không?】
Tin nhắn của Trần Chương dồn dập gửi tới, video call cũng gọi liên tiếp, tôi đều từ chối.
Chưa đầy hai phút sau, Trần Chương bắt đầu nổi giận.
【Mẹ, bà nội đúng, mẹ vốn dĩ là một người ích kỷ. Ngày trước không chịu tha thứ cho ba, nhất quyết dắt con đi, khiến con trở thành đứa trẻ không cha. Giờ lại ngăn cản con có một gia đình trọn vẹn.】
【Có một người mẹ ích kỷ độc ác như mẹ, là bất hạnh của con!】
【Mẹ cứ đi đi, đợi đến khi mẹ già yếu muốn quay về, con cũng sẽ không phụng dưỡng mẹ đâu. Lúc đó mẹ sẽ biết mình sai lầm đến mức nào!】
Tôi những dòng chữ ấy, lấy tay bịt chặt miệng, mới không để tiếng nấc bật ra.
Một người đàn bà ly hôn, không nhà mẹ đẻ chấp nhận, mang theo con sống lay lắt.
Ngày nghèo khó nhất, ban ngày tôi đi ở nhà hàng, ban đêm lại bày quầy bán hàng ngoài chợ.
Trần Chương khi ấy còn nhỏ, rõ ràng buồn ngủ đến mức mắt mở không nổi, mà vẫn cố chấp muốn thức cùng tôi.
Mỗi đêm xong việc, tôi cho nó năm hào mua kem, nó cũng không nỡ ăn một mình, mà chia cho tôi một nửa.
Tôi thật không hiểu, sao con người lại thay đổi nhanh đến thế.
Đứa trẻ từng che chở tôi, giờ lại biến thành kẻ đẩy dao vào tay.
Nghĩ không thông thì tôi dứt khoát không nghĩ nữa.
Từng ấy năm, tôi chưa bao giờ bạc đãi Trần Chương. Ngay cả căn nhà cưới, tôi cũng đã sớm mua đứng tên nó.
Cho dù tôi không còn ở bên cạnh, nó cũng chẳng phải sống khổ.
Còn tôi, trong đầu mang khối u, cần phải điều trị.
Tôi đến một tỉnh khác, nơi có bệnh viện ung bướu tốt nhất cả nước. Sau khi kiểm tra, tôi một căn phòng nhỏ gần bệnh viện, đồng thời tìm một hộ lý.
Hộ lý là một bé vừa lên đại học, rụt rè ánh mắt trong sáng, sáng rực tôi, tôi bất giác nhớ lại tuổi đôi mươi của mình.
Nếu năm ấy tôi có một công việc đàng hoàng, có lẽ đã chẳng phải vất vả đến sinh bệnh.
Tôi quyết định giữ bé lại.
“Cháu tên gì?”
Cô bé không giấu vui mừng.
“Cháu tên là Lý Chiêu.”
Tôi gật đầu.
Sợ tôi đổi ý, Lý Chiêu vỗ ngực cam đoan.
“Dì yên tâm, tuy cháu còn nhỏ, cháu rất thạo việc chăm sóc người khác.”
Tôi bật . Tôi vẫn còn tự lo cho mình , tìm hộ lý chỉ vì nửa đời chưa từng biết cảm giác ai chăm sóc.
Thật sự phải dựa vào một bé như thế, tôi còn thấy ngại.
Nhưng chỉ vài ngày, tôi đã thay đổi cái về Lý Chiêu.
Từ dọn dẹp, nấu ăn, chuẩn bị thuốc men, việc gì bé cũng gọn ghẽ, giống hệt một con ong chăm chỉ.
Nhìn bé, tôi như thấy chính mình.
Sự lanh lợi, nhạy bén và tháo vát ấy, chỉ có thể rèn luyện trong một gia đình bất công.
Bạn thấy sao?