6
Tim tôi se thắt, gọi Lý Chiêu lại gần.
“Sau khi dì phẫu thuật xong sẽ rời khỏi đây. Đến lúc đó, dì cho cháu một thẻ ngân hàng, mỗi tháng gửi tiền, coi như trợ cấp cháu đi học.”
Chuyện Lý Chiêu thêm để gom tiền học phí và sinh hoạt vốn không phải bí mật.
Cô bé ngạc nhiên, định từ chối, tôi đã nắm lấy tay .
“Đừng từ chối. Cháu học hành cho tốt, sau này coi như trả ơn dì.”
Thật ra, năm đó tôi cũng là một trong những học sinh giỏi nhất trường, còn thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất huyện.
Nhưng đúng năm ấy, em trai tôi trượt cấp hai.
Từ đó, thái độ của cha mẹ đối với tôi thay đổi hẳn.
Học phí của tôi chỉ mười tệ, họ tiếc không chịu bỏ, lại sẵn sàng cho em tôi học trường tư đắt đỏ.
Ngày họ hồ hởi tổ chức tiệc mừng cho em, tôi đang ở phòng bên cạnh, gò lưng bưng bê để kiếm tiền.
Trớ trêu thay, người trong phòng ấy lại quen biết tôi.
Sau khi uống rượu, họ hỏi sao tôi không dự tiệc của em.
Tôi biết họ không có ác ý, khoảnh khắc ấy, sự tủi hổ như triều dâng, nhấn chìm tôi. Nỗi ẩm ướt đó theo tôi suốt nhiều năm về sau.
Đã có lúc tôi tự hỏi, nếu mình học tiếp, lên đại học, liệu có tránh cảnh bị gả cho Trần Kiến Quốc, liệu có thoát khỏi những ngày cơ cực hay không.
Đáng tiếc, cuộc đời không có chữ “nếu”.
Nghĩ đến đây, nước mắt Lý Chiêu lã chã rơi.
Cô bé tôi không chớp.
“Cảm ơn dì. Cháu nhất định sẽ học hành thật tốt, sau này báo đáp dì!”
Tôi vỗ vai bé.
“Vậy ngày mai đưa dì đến bệnh viện nhé. Dù sao cũng là ca phẫu thuật, dì không muốn đi một mình.”
Phẫu thuật khối u này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, vì nằm trong não nên vẫn đầy rủi ro.
Tôi sợ chẳng may xảy ra chuyện, mình còn chưa kịp dặn dò gì đã nhắm mắt xuôi tay.
Ngày hôm sau, tôi nằm trên giường bệnh, Lý Chiêu căng thẳng đi đi lại lại.
“Dì đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
Tôi khẽ.
Đang định an ủi bé vài câu, thì cửa phòng bỗng bị người ta mạnh bạo đẩy ra.
Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Quay đầu , không ngờ lại là Trần Chương và Trần Kiến Quốc.
Mấy tuần không gặp, Trần Chương gầy gò hốc hác, Trần Kiến Quốc thì râu ria xồm xoàm, cả người phủ đầy u ám.
Lý Chiêu không biết họ là ai, theo phản xạ đứng chắn trước mặt tôi.
Thấy , Trần Chương thoáng đau lòng, ôm ngực, cố giữ bình tĩnh tôi.
“Mẹ, mẹ bỏ rơi con và ba, tự ý đến đây phẫu thuật thì thôi đi. Nhưng mẹ còn có con, có chồng, giờ lại hộ lý thì ra thể thống gì nữa? Người ta biết, còn không vào mặt con và ba sao!”
Trần Kiến Quốc không , chỉ chằm chằm vào tôi, ngầm đồng với lời của con.
Tôi bật vì tức giận.
“Tôi không phải mẹ cậu! Cậu đã chọn sống với ba cậu rồi, còn tới đây gì!”
Bao ngày qua, tôi vẫn theo dõi bài viết của Trần Kiến Quốc.
Không tìm thấy tôi, hắn cùng con trai phát điên trong phần bình luận.
Ngoài những người hóng hớt, chẳng ai thêm gì. Tôi vốn đã yên lòng chuẩn bị phẫu thuật, nào ngờ họ lại mò ra!
Một cơn giận dữ vô cớ dâng lên.
Tôi đã tạo nghiệt gì, mà phải để hai cha con họ bám riết tôi như bóng với hình thế này!
Trần Chương chẳng hề nhận ra, còn gạt Lý Chiêu sang một bên, bước đến gần tôi.
“Mẹ, thôi đừng loạn nữa. Về với chúng con đi. Mẹ có tuổi rồi, cứ như thế này thực sự mất mặt lắm. Ca phẫu thuật này con đã hủy rồi, đợi về nhà mình, đến chỗ chúng con . Khi đó, con và ba sẽ chăm sóc mẹ.”
7
Trần Chương vừa vừa định kéo tôi đi.
Tôi vốn đã nằm trên giường bệnh, lại vì chuẩn bị phẫu thuật nên nhiều ngày không ăn uống tử tế, cơ thể yếu ớt. Lần này, thực sự không chống cự nổi, bị nó lôi ngã xuống giường.
Trần Kiến Quốc thấy lập tức bước đến phụ con.
Anh ta vẫn như xưa, luôn khoác lên mình dáng vẻ hiền lành. Hồi trẻ thì trốn sau lưng mẹ chồng và mẹ ruột tôi, còn bây giờ lại trốn sau lưng Trần Chương.
Khi bắt gặp ánh mắt tôi đầy trách cứ và giận dữ, Trần Kiến Quốc lập tức buông tay, thân hình run rẩy, giọng lắp bắp.
“Con à, hay là… cứ để mẹ con ở lại đây đi. Dù gì, mẹ con cũng đã ly hôn với ba rồi. Ba thật sự muốn chăm sóc bà ấy, bà ấy không cho ba cơ hội.”
Đây chỉ là phòng bệnh bình thường, trong phòng còn có mấy bệnh nhân khác.
Nghe Trần Kiến Quốc , những người xung quanh liền theo phản xạ lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng đó, lớn tuổi rồi, con trai cũng sắp cưới vợ, thôi đừng ầm ĩ nữa. Chuyện này truyền ra ngoài, con trai còn khó mà lấy vợ.”
“Tôi thấy con trai cũng hiếu thảo lắm chứ. Nhà tôi còn thằng bất hiếu, tôi bệnh cũng chẳng thèm . Tôi thật, có tiền thì cũng nên để lại cho con cái, đưa cho người ngoài thì chẳng an tâm đâu!”
Người ngoài mà họ , chính là Lý Chiêu.
Cô bé vẫn đứng chắn trước mặt tôi, dẫu bị Trần Chương đánh đập, cấu xé, vẫn không chịu buông.
Tôi cảnh tượng nực ấy.
Tôi không muốn nhượng bộ nữa.
Tôi mạnh mẽ đẩy Trần Chương ra, bình tĩnh bấm số gọi cảnh sát.
Bạn thấy sao?