10
Trần Kiến Quốc tức giận bốc hỏa, bàn tay giơ cao, ngay lúc sắp rơi xuống Trần Chương, lại lập tức bị chính nó giữ chặt cổ tay, sức lực mạnh đến mức hắn không nhúc nhích .
“Nếu ba biết điều, nhà này còn có chỗ cho ba ăn miếng cơm. Còn không, ba chỉ có thể giống như mấy kẻ lang thang dưới gầm cầu, chờ chết mà thôi.”
Trần Chương dứt lời, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Trần Kiến Quốc ngây ngẩn bóng lưng con trai, đến khi hoàn hồn, cả người đã mềm oặt ngồi bệt xuống ghế sofa, không gượng dậy nổi.
Đêm đó, bài đăng của Trần Kiến Quốc lại cập nhật.
【Vợ cũ không chịu tái hôn, còn cắt đứt quan hệ với con trai. Tôi tưởng ít nhất con sẽ chăm sóc mình, nào ngờ nó cũng coi tôi là gánh nặng! Tôi biết tôi sai, ai mà chẳng mắc lỗi, nó là con ruột của tôi, sao không thể tha thứ cho tôi!】
Rõ ràng hắn đã hoàn toàn sụp đổ, lời chẳng còn chút lý trí.
Tôi không nhịn mà bật .
Có tiền thì cha từ con hiếu, hết tiền thì quay sang cắn xé nhau — cha con bọn họ thực tế đến nực .
Nghĩ , tôi liền dùng tài khoản phụ, chen vào đám bình luận đang hóng hớt:
【Con trai ông trở mặt nhanh , chắc chẳng ngoài chuyện muốn nhòm ngó tài sản chứ gì!】
Rất nhanh đã có người đáp lại:
【Tên rác rưởi này thì có tài sản gì chứ. Không bị người ta chém thành mảnh đã là may mạng rồi.】
Lời này khiến Trần Kiến Quốc điên tiết, lập tức phản hồi:
【Tôi tất nhiên có tiền! Nhà tôi ở quê còn có đất, còn có nhà! Cái đó đáng giá lắm, mấy người đừng ăn linh tinh!】
Tôi khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng đợi hắn tự thừa nhận câu này.
Nếu Trần Kiến Quốc còn chần chừ không quay về, e rằng mảnh đất và tiền đền bù kia thực sự sẽ bị Trần Chương nuốt trọn.
Hắn không thêm, tôi cũng chẳng bận tâm chờ nữa.
Bác sĩ dặn tôi phải giữ tâm trạng bình thản, tránh .
Nhưng ngày yên tĩnh ấy cũng chẳng kéo dài bao lâu.
Vài hôm sau, trưởng thôn gọi điện cho tôi.
Hóa ra Trần Kiến Quốc và Trần Chương lại vì mảnh đất mà đánh nhau, còn đổ máu.
Khi tôi đến nơi, trưởng thôn vẫn chưa rời đi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Trần Kiến Quốc lâu nay đâu có ở làng, chúng tôi cũng chẳng liên lạc . Ông bà già nhà họ Trần lại Trần Chương là cháu đích tôn duy nhất, nên đất mới giao cho nó. Ai ngờ thành ra thế này. Chị khuyên họ đi, tiền còn kiếm lại , mạng thì chỉ có một.”
Tôi bước vào bệnh phòng, lập tức bị hai ánh mắt dồn dập tới.
Ánh mắt Trần Kiến Quốc tràn đầy hằn học.
Trần Chương thì ầng ậc nước mắt.
“Mẹ, mẹ tới là để giúp con đúng không? Mẹ xem, ông ta là cha con, nên mảnh đất đó nhất định là của con! Chỉ có con mới xứng nuôi dưỡng ông ta! Hơn nữa, từ nhỏ ông ta đã bỏ rơi con, mảnh đất này chẳng phải nên coi như bù đắp cho con sao?”
Đôi mắt nó đỏ ngầu, đầy tia máu. Vì tiền, nó đã hóa điên.
Giờ thấy tiền sắp tuột khỏi tay, ánh mắt nó cha ruột cũng hằn học như muốn .
Tôi chỉ biết thở dài, mệt mỏi khoát tay.
“Mảnh đất đó là của Trần Kiến Quốc, không liên quan đến con. Hôm nay tôi đến, chỉ để với trưởng thôn và mọi người trong làng rằng, tôi và con đã cắt đứt quan hệ. Sau này, chuyện của con đừng lôi tôi vào.”
Năm xưa, khi Trần Kiến Quốc bỏ tôi để theo Triệu Diệp, dân làng vừa mắng hắn chẳng ra gì, vừa quay sang tôi không giữ chồng. Nếu không phải muốn dằn mặt thêm một lần nữa, tôi thật sự chẳng muốn trở về nơi này.
Tôi mặc kệ tiếng gào khóc của Trần Chương, dứt khoát rời đi.
Buồn thay, trước kia Trần Kiến Quốc coi tôi chẳng ra gì, giờ lại coi lời tôi như thánh chỉ, không chút khách sáo mà giành lấy mảnh đất.
Người làng cũng chẳng muốn xen vào chuyện cha con họ.
Bởi , tin Trần Kiến Quốc chết ở nhà phải mấy ngày sau mới truyền đến tai tôi.
Cảnh sát , có tiền, việc đầu tiên hắn không phải chữa bệnh, mà là tìm lại Triệu Diệp, kẻ từng bỏ rơi hắn vì bệnh tật, để đòi quay lại.
Trần Chương từ lâu vẫn âm thầm quan sát.
Biết tin Triệu Diệp sẽ trở về, nó là kẻ phản đối kịch liệt nhất.
Triệu Diệp xảo quyệt, mỗi lần về ở nhà họ Trần hai tháng đều hành hạ nó đủ đường. Giờ nó lo Trần Kiến Quốc sẽ đem hết tiền cho ả, để mình tay trắng.
Vì chuyện đó, cha con bọn họ cãi vã kịch liệt.
Cuối cùng, khi Trần Kiến Quốc không chịu nghe, Trần Chương điên tiết ra tay đánh chết cha ruột.
Hôm sau, khi nó chuẩn bị bỏ trốn, cảnh sát lập tức bắt giữ.
Tội danh: Cố ý thương tích dẫn đến chết người.
Kết cục: tử hình.
Tôi hoàn toàn không bất ngờ.
Hai kẻ vì lợi ích mà tụ lại, cuối cùng cũng vì lợi ích mà hủy diệt lẫn nhau.
Cha con nhà họ Trần, đến đây coi như chấm hết.
Giờ chỉ còn tôi, người vợ cũ, còn chút liên hệ với nhà ấy.
Tôi dứt khoát giao đất lại cho làng xử lý, số tiền còn lại thì mua cho cha con họ mỗi người một chiếc bình tro cốt tử tế.
Trước khi rời đi, tôi di ảnh của Trần Kiến Quốc và Trần Chương, trong lòng chỉ dâng lên một cảm giác duy nhất —
Tự do rồi.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?