Nửa Đời Lênh Đênh – Chương 38

Trước kia Tuệ Nương chưa gả cho Ôn gia, phụ thân nàng không đồng ý. Cha nàng quan thất phẩm, trong nhà chỉ có nàng là con duy nhất, gia cảnh nghèo khó vẫn xem nàng như châu ngọc. Lão phu nhân Ôn gia tự mình tới cửa, mẫu thân không dám gật bừa, phải đợi phụ thân trở về bàn bạc.

 

Phụ thân trở về nghe xong chỉ Ôn gia nhị lang không có vấn đề gì, Ôn thượng thư là kẻ quá âm trầm khó đoán, bây giờ vẻ vang rực rỡ, ngày sau không biết sẽ thế nào.

 

Ôn gia nhị lang là Thám hoa lang, ngày hắn đề bảng cưỡi ngựa dạo phố nàng cũng đi xem, câu “ôn nhuận như ngọc” hẳn là dùng miêu tả hắn. Một người như nàng có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.

 

Mấy ngày sau, Ôn thượng thư vì việc hôn nhân của đệ đệ cũng tự mình bái phỏng. Hắn chuyện với phụ thân nàng mất nửa ngày, cuối cùng phụ thân gật đầu đồng ý. Về sau nàng nghe kể lại, hôm đó Ôn thượng thư tuyên bố kể từ đời hắn, con cháu Ôn gia cho dù không có hậu đại, phải nhận con thừa tự cũng tuyệt đối không ai nạp thiếp.

 

Gả vào Ôn gia, Tuệ Nương mới biết những ngày tháng lập gia đình cũng có thể nhàn nhã tự tại đến mức này. Cha mẹ chồng hiền lành dễ tính, không bao giờ khó dễ hay đặt ra quy củ hà khắc. Huynh trưởng là quan lớn, ngoại trừ ít ra thì rất hiếu thuận với cha mẹ, nghĩa với em. Tiểu mặc dù gả vào hoàng thất vẫn thuần khiết đáng , tam đệ thành thật, nhị lang càng không cần phải .

 

Chỉ là mỗi lần nhắc đến Bảo Ngân, mẹ chồng và Bảo Châu sẽ luôn rơi nước mắt. Tuệ Nương biết Bảo Ngân này vốn không phải con ruột của Ôn gia.

 

Biện Kinh ở không xa kinh thành, huống chi chuyện của Ôn gia càng khiến người ngoài tò mò gấp bội. Vì chuyện huynh trưởng từ chối hôn sự với nhà Tống các lão nên dần dần nổi lên lời đồn đãi thế này:

 

Ôn đại lang vốn có một vợ nuôi từ bé, Ôn gia gặp nạn, nàng không ngại khó ngại khổ một mình nuôi Bảo Châu lớn khôn, chăm sóc cha mẹ huynh trưởng trong ngục. Đến ngày bọn họ thả, cũng là nàng đi nhà, ra ngoài kiếm tiền nuôi một nhà già trẻ. Ôn gia gặp chuyện không một thân thích nào ra tay cứu giúp, về sau huynh trưởng lên thượng thư, ngõ Đường Hoa mới bị người ta chen chật ních nhận thân cầu quan. Hai vị lão nhân bị chọc tức ngã bệnh, lại là Bảo Ngân đứng ra mắng bọn người kia một trận. Đoạn mắng chửi của nàng còn thuyết thư tiên sinh chép lại rõ ràng vào sách.

 

Ngày đó Tuệ Nương còn chưa xuất giá nên chỉ nghe cha mình kể lại, ông nếu nương họ Trần kia đúng là vợ nuôi từ bé của quan thượng thư, sau này Ôn gia chắc chắn là của ăn không hết rồi.

 

Nhị lang cũng kể lại rất nhiều truyền kỳ về nàng, Tuệ Nương cực kỳ hâm mộ.

 

Mỗi khi nhắc đến Bảo Ngân, huynh trưởng đều im lặng không gì. Hắn vốn ít lại một thân một mình, cha chồng thường cảm thán ngày đó lên kinh đáng lẽ phải bắt trói bằng nàng theo cùng. Dù nàng không muốn con dâu trưởng Ôn gia thì cũng nên để ông và Ôn phu nhân tìm mối hôn sự tốt, trở thành đại nãi nãi danh chính ngôn thuận.

 

Huynh trưởng cau mày bộ dạng nàng xấu như biết gả cho ai? Tốt nhất là giữ ở nhà nuôi đến già đi thôi.

 

Lúc hắn câu này khóe môi cũng cong lên, vốn là kẻ lạnh lùng không ngờ còn có cả biểu cảm thế này.

 

Bảo Châu liền khóc mắng, "Huynh trưởng bậy, a tỷ của ta không xấu, huynh mới xấu!"

 

Trên đời có lẽ chỉ có nàng mới dám ăn như với huynh trưởng. Nghe trong phủ trưởng công chúa đã chết có trăm ngàn mỹ nam, nàng chỉ thật lòng với một mình hắn, sau này nếu đăng cơ hắn sẽ ngồi vững ngôi vị hoàng phu. Nói có thể thấy ở Đại Khánh này, dung mạo của hắn là khó có người vượt qua.

 

Huynh trưởng càng to hơn, hỏi Bảo Châu nàng đẹp chỗ nào, cứ như đang chờ nghe người ngoài khen nàng .

 

Bảo Châu gân cổ a tỷ rất trắng, ta chưa bao giờ gặp qua nương nào trắng hơn nàng. Nàng thích tươi , mỗi lần lên đôi mắt cong như vầng trăng, hàm răng cũng trắng, rất xứng với câu môi hồng răng trắng. Mái tóc nàng vừa đen vừa dài, các lang quân đến tiệm ăn cơm nàng đều đỏ mặt, huynh nàng xấu thử xem?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...