2
Thậm chí vì ta cứ liên tục than khổ mà trách tôi ghen tị khi ta quan tâm ta quá nhiều, tôi trở nên lạnh lùng vô .
Mấy nữ sinh nghe chuyện của Tần Uyển thì không khỏi kinh ngạc, thi nhau nếu cần gì cứ việc mở miệng.
“Cậu yên tâm, bọn mình nhất định sẽ không lạnh lùng vô như ai đó đâu!”
Tần Uyển ngước mắt, trong nụ ẩn chút khiêu khích.
“Cảm ơn mọi người, đừng thế, dù sao đây cũng là chuyện của mình, không thể miễn cưỡng người khác.”
Đám cùng lớp bắt đầu xì xào, bóng gió so sánh tôi không rộng lượng, kiên cường như Tần Uyển, cũng chẳng có tấm lòng và bản lĩnh như Thẩm Dự.
Đối diện với đám ô hợp này, tôi chẳng buồn đáp lại. Việc cấp bách bây giờ là công việc.
Tôi đã hứa với mẹ sẽ bắt đầu từ vị trí thấp nhất, tích lũy kinh nghiệm, rồi thay cha đã mất quản lý công ty gia đình.
Nghĩ , tôi lập tức gọi cho công ty chuẩn bị vào để giải thích chuyện bằng tốt nghiệp.
Không ngờ, đầu dây bên kia là một tràng trách mắng:
“Sáng nay có người với tôi là thành tích của kém, bị trượt môn, hồ sơ xin việc là giả, mấy giải thưởng cũng không phải của . Lúc đó tôi còn không tin.
Giờ thì tôi hiểu rồi, thì ra ngay từ đầu đã lừa tôi! Một sinh viên còn chẳng lấy nổi bằng tốt nghiệp thì lấy đâu ra năng lực lớn như . Công ty chúng tôi sẽ không tuyển dụng kẻ gian dối như !”
Chưa kịp giải thích, người ta đã tức giận cúp máy.
Lửa giận bùng lên, tôi ngẩng đầu về phía Thẩm Dự.
Lúc này, điện thoại của Tần Uyển reo lên.
Nhìn tên công ty và số điện thoại quen thuộc trên màn hình, lòng tôi chợt dấy lên dự cảm chẳng lành.
Năm đó, công ty này chỉ tuyển một người từ trường tôi, và buổi phỏng vấn chỉ có mình tôi là sinh viên trong trường.
Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng y hệt vừa rồi:
“Công ty chúng tôi thích những người biết tự mình tranh thủ cơ hội, nên sau khi cân nhắc, quyết định tuyển dụng . Cô tiện đến lúc nào?”
Tần Uyển mừng rỡ mọi người:
“Chiều nay! Chiều nay lấy bằng tốt nghiệp là tôi có thể đi báo cáo rồi!”
“Được, hẹn gặp chiều nay!”
Cúp máy, Tần Uyển dịu dàng Thẩm Dự:
“Thẩm Dự, cảm ơn đã cho tôi mượn hồ sơ của Phương Tử Cầm, còn dẫn tôi đi tranh thủ để có cơ hội này. Tôi thật sự rất biết ơn !”
Nói rồi, ta quay sang tôi, vẻ đầy áy náy:
“Thật xin lỗi, bắt cậu chịu tiếng xấu hoãn tốt nghiệp vì tôi, giờ còn cướp luôn công việc của cậu. Cậu đừng giận nhé?
Đợi cậu thi lại xong, tôi sẽ đề nghị công ty cho cậu thực tập sinh, coi như cho cậu một cơ hội.”
Thẩm Dự liếc tôi:
“Đừng để ý ấy, ấy gì cũng .
Hơn nữa, ấy có thể đóng góp cho em chút gì đó là phúc của ấy, vốn dĩ em đã đủ xuất sắc.”
Tôi tức đến mức muốn ói máu – đó là thành quả tôi đổ bao công sức mới có .
Tôi tát thẳng vào mặt Thẩm Dự:
“Anh lấy quyền gì quyết định thay tôi! Lấy thành quả của tôi đi áo cưới cho ta, còn mặt mũi à! Lúc này không sợ ta bị bại lộ sao?”
Thẩm Dự nghẹn lại, đè xuống cơn giận:
“Mấy thứ đó của em đều là giả. Em còn dùng thì sao ấy không dùng? Em có thể bớt nhỏ nhen không, đừng lúc nào cũng nghĩ cách ấy!”
Tôi trừng mắt ta:
“Ai là giả…”
“Thôi khỏi cãi, thật giả chẳng biết chắc sao? Anh là trai em, tương lai em sẽ vào nhà , nên nghe đi.
Phụ nữ cần gì công việc tốt, ở nhà chăm con là đủ. Anh nuôi em còn không sung sướng hơn em tự kiếm sống sao? Anh đã tính toán chu toàn cho em như rồi, em còn đòi gì nữa?”
Chưa kịp lên tiếng, cả đám đã thi nhau nịnh nọt ta:
“Phương Tử Cầm, cậu nên biết điều đi, Thẩm Dự tốt như , nếu cậu cứ bướng bỉnh thì sớm muộn cũng bị bỏ thôi.”
“Tiếc thật, nếu Tần Uyển không phải người chuyển đến sau, thì gì đến lượt cậu người ưu tú như Thẩm Dự.”
Tôi Thẩm Dự đang chìm trong những lời tán dương, khẽ nhạt:
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đương với thôi, còn cưới xin, tôi đã có người khác chọn.”
Bạn thấy sao?