Nửa Giờ Trước Lễ [...] – Chương 4

4

Anh ta hồ hởi tuyên bố với cả lớp rằng sẽ mời, còn đặc biệt hỏi Tần Uyển muốn ăn gì.

Thế là mới chọn nhà hàng như bây giờ.

Anh ta thoáng liếc tôi đầy chột dạ rồi vội đổi đề tài.

Không lâu sau, không khí trở nên náo nhiệt.

Anh ta rót một ly rượu đặt trước mặt tôi.

“Hôm nay em quá lên, khiến mọi người không vui. Anh cho em cơ hội, em xin lỗi, rồi nhận là bữa này em trả.

Chút nữa xin lỗi Tần Uyển nữa, mọi người nể mặt , coi như chuyện này xong. Anh đã sắp xếp ổn thỏa cho em rồi, đừng cứng đầu nữa. Chịu thiệt là phúc. Tụ tập tốt nghiệp thế này, đừng hỏng không khí.”

Tôi bộ mặt không biết xấu hổ của ta, bật nhẹ:

“Tốt nghiệp hay không vẫn chưa biết, vội chúc mừng tốt nghiệp trước gì?”

Sắc mặt đắc ý của Tần Uyển khựng lại, ngay sau đó như thể không nhịn tủi thân.

“Cậu quá đáng lắm! Nói gì tôi cũng chịu, chỉ vì cậu không lấy bằng mà bắt mọi người chịu chung sao?”

Tôi khinh khỉnh ta, hất thẳng một ly rượu vào khuôn mặt trang điểm kỹ càng.

“Chỉnh lại lời cậu đi, không phải vì tôi, mà là vì cậu lấy bằng không hợp lệ nên mọi người mới mất luôn.”

Nhìn lớp trang điểm tinh xảo bị tôi hỏng, Thẩm Dự tức giận tát tôi một cái.

“Em có thể bớt chuyện không? Đừng mất mặt? Bằng tốt nghiệp đã ở trường rồi, em tưởng mình là ai mà thay đổi quyết định của trường?”

Má tôi nóng rát, tôi sững lại:

“Anh dám đánh tôi?”

Khuôn mặt ta thoáng hiện vẻ hoảng hốt:

“Em sai chẳng lẽ không đáng bị dạy dỗ? Hôm nay là Tần Uyển hiền lành, ngày mai nếu đắc tội người khác thì sao?”

Cả đám cũng hùa theo.

Tôi lạnh giọng:

“Từ nhỏ đến giờ, là người đầu tiên dám ra tay với tôi!”

Lúc này, có người để ý đã trôi qua 28 phút.

Họ khẩy:

“Xem ta bày trò tiểu thư kìa! Rảnh thì đồng hồ đi, gần nửa tiếng rồi, lời hứa đâu?”

“Tôi đã bảo ta giả vờ mà. Phương Tử Cầm, mau xin lỗi Tần Uyển đi, coi như chuyện chưa từng xảy ra, đúng không mọi người?”

Họ , bê hết rượu ra bàn:

“Tần Uyển, cậu muốn ta uống gì, dùng tư thế nào xin lỗi, cậu cứ .”

Tần Uyển nhướng đuôi mắt tôi:

“Như … không hay đâu.”

Thẩm Dự bật nắp chai rượu trắng cái “cạch”.

Tần Uyển cầm chai vang đỏ đã khui, đôi mắt to lộ vẻ lưỡng lự.

Thấy , Thẩm Dự liền đổ chung hai chai vào một ly.

“Ồ, không ngờ lại nặng tay với đó?”

Anh ta đưa ly rượu đã pha tới miệng tôi, giọng như bất đắc dĩ:

“Tính ấy quá kiêu, phải mài bớt, không thì vào nhà tôi rồi chẳng phải trời long đất lở sao.

Ngoan, vừa nãy sai khi đánh em, em uống xong thì thôi, sẽ giúp xin cho em.”

Tôi tin nhắn cậu gửi đến, khóe môi cong nhẹ.

Rót cho mình một ly vang đỏ, tôi uống cạn như trừ xui.

“Xin thì thật đấy, là tôi xin các người, hay các người xin tôi thì chưa biết.

À, sửa lại, bây giờ mới đúng 30 phút.”

Vừa dứt lời, có người định lao lên đánh tôi.

Nhưng ngay giây sau, điện thoại của lớp phó học tập reo vang.

Nhìn bốn chữ “Giáo vụ trưởng” chình ình trên màn hình, sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi.

Anh ta vô thức chạm phải ánh mắt thong dong của tôi.

Yết hầu khẽ chuyển , mãi vẫn không dám nghe máy.

Những người khác cũng bắt đầu hoang mang, lo rằng tôi thật.

Tần Uyển cũng không tránh khỏi dao , khẽ nhíu mày, cắn môi, ánh mắt đầy lo lắng Thẩm Dự.

Thấy mọi người bị ảnh hưởng, Thẩm Dự trừng mắt với tôi:

“Giỏi cho , dám dọa mọi người thành ra thế này. Về xem tôi dạy dỗ thế nào!”

Anh ta xong liền bước đến bên lớp phó, cầm điện thoại lên:

“Chỉ là một cuộc gọi thôi, có gì mà không dám nghe. Biết đâu gọi giục chúng ta tới lấy bằng tốt nghiệp.

Tôi tận mắt thấy bằng của các người đóng dấu rồi, đừng tưởng ta có bản lĩnh gì ghê gớm. Để tôi nghe cho.”

Vài người quanh đó thở phào, tôi với ánh mắt pha chút khó hiểu.

Thẩm Dự nhấc máy, giọng thờ ơ:

“Thầy ạ, em là Thẩm Dự lớp 2, lớp phó vào nhà vệ sinh nên em nghe hộ.”

Giọng ở đầu dây bên kia trầm hẳn:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...