Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi phát điên, vùng vẫy như muốn xé nát tất cả, điên cuồng cứu lấy con mình.
Phải sao? Phải sao?!
Tôi hận bản thân mù quáng tin nhầm người, hận vì không nghe lời ba, hận mình hấp tấp đến mức không dẫn theo vệ sĩ!
Tư Tư là con tôi chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra, là công chúa nhỏ tôi nâng như trứng hứng như hoa!
Vài bàn tay to lớn thò tới, tôi giãy thế nào cũng không thoát được, mẹ con tôi bị ép phải quỳ trước mặt kẻ thứ ba...
Nhưng ngay giây phút ấy có người xuất hiện.
Hiệu trưởng Trương của trường mẫu giáo dẫn theo bảo vệ chạy đến, ngăn lại những phụ huynh đang hành xử điên cuồng:
“Mọi người gì vậy?! Đây là việc nên trước mặt bao nhiêu đứa trẻ đó hả!”
Tôi như người c.h.ế.t đuối vừa ngoi lên khỏi mặt nước, điên cuồng giật lại Tư Tư, ôm chặt con trong lòng, không ngừng dỗ dành:
“Không sao rồi, không sao nữa... mẹ ở đây rồi.”
Sau đó, tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào hiệu trưởng Trương, giọng đanh thép:
“Hiệu trưởng Trương, tôi là Du Văn, Chủ tịch Tập đoàn Cố thị người mỗi năm quyên góp ba chục triệu cho trường các người!”
“Ba tôi là Dư Hạo, chính là Dư Hạo của Tập đoàn Dư thị!”
“Con tôi bị ngược đãi trong chính ngôi trường này đây chính là cách các người dạy trẻ con à?!”
Tôi không ngờ, hiệu trưởng Trương sau khi đeo kính lão, nheo mắt nhìn tôi rồi lại liếc qua Cố Vân Trình.
Ngay sau đó, ông ta lại mỉm cười, tiến lại gần Cố Vân Trình, giọng đầy khinh thường:
“Cô đừng nữa, tôi già chứ chưa đến mức lú lẫn. Ai chẳng biết Tập đoàn Cố thị là nhà họ Cố?”
“Đừng buồn cười nữa. Ông Dư chỉ có một con được cưng như trứng mỏng sao có thể là , cái loại đàn bà chanh chua này chứ?”
Tôi thấy hối hận rồi.
Hối hận vì năm xưa để giữ thể diện cho cái tên con rể ăn bám, tôi đã đổi tên công ty cha cho thành Cố thị, lại còn đẩy hắn ra người cầm đầu công khai.
Bảy năm hôn nhân, tôi tin tưởng hắn vô điều kiện… đổi lại chỉ là sự phản bội trần trụi.
Tư Tư khóc nức nở, vậy mà vẫn cố chặn trước mặt tôi:
“Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, Tư Tư bảo vệ mẹ…”
Trái tim tôi nhói lên.
Tôi cứ nghĩ, ít ra Cố Vân Trình sẽ chạnh lòng một chút… Nhưng hắn có hiệu trưởng chống lưng, càng lúc càng vênh váo, tự tin đến mức bộc phát cái gọi là “lòng tự tôn đàn ông”:
“Suốt bảy năm qua tôi chưa từng bạc đãi và đứa con vô dụng đó, giờ tôi chỉ muốn được ở bên Vi Vi, thì sao nào?!”
Nói xong, hắn lấy ra một bản đơn ly hôn, ngang nhiên đưa điều kiện:
Tôi chỉ được mang đi 5% tài sản.
Còn hắn kẻ đã bòn rút từng đồng từ tôi suốt bảy năm lại giọng điệu uy hiếp:
“Du Văn, bây giờ và con đều ở đây. Tôi còn chưa bắt tay trắng ra đi là tử tế lắm rồi.”
“Nếu không ký, ai biết được con bé con kia có bị tổn thương tâm lý suốt đời không?”
5% tài sản? Công ty của tôi? Nhà của tôi? Cuộc đời tôi?!
Dựa vào đâu?
Mắt tôi đỏ bừng, ôm chặt lấy Tư Tư như đang ôm sinh mạng duy nhất của mình, chỉ hận không thể lôi tên khốn nạn kia cùng xuống địa ngục.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ong-chong-an-bam-va-tieu-tam/chuong-3.html.]
Nhưng một lần nữa, đám đàn ông lại xúm lại quanh tôi.
Lâm Vi thì vô tư chơi với móng tay, chỉ chờ được "phu nhân hào môn".
Tôi như con cừu rơi vào ổ sói, giận đến tức nghẹn cả lồng ngực, chỉ biết càng ôm con chặt hơn.
Hiệu trưởng Trương lấy ra hẳn lọ mực đỏ, giục tôi lăn tay điểm chỉ lên giấy.
Tôi điên cuồng giãy giụa, mấy tên đàn ông đã nhào tới, cố lôi bàn tay tôi ra, ép tôi ấn dấu vân tay lên bản ly hôn…
Ngay khoảnh khắc bàn tay tôi sắp bị dí xuống…
“ẦM!”
Một cú đá văng thẳng tên đàn ông bên cạnh tôi!
Mấy vệ sĩ mặc đồ đen lập tức bao quanh tôi và Tư Tư.
Một luật sư bước lên che chắn phía trước tôi, giật lấy bản ly hôn từ tay Cố Vân Trình, cúi đầu kính cẩn:
“Thưa tiểu thư, ông Dư đã nhận được tin, hiện đang từ nước M trở về. Trước mắt, chúng tôi thay ông ấy đến bảo vệ .”
Toàn bộ sân trường c.h.ế.t lặng.
Thì ra ngay từ đầu, tôi đã âm thầm gửi định vị cho ba mình cầu cứu từ người quyền lực nhất đời tôi.
Toàn thân tôi run rẩy, đến khi nhìn thấy vệ sĩ bẻ gãy cổ tay Cố Vân Trình, khiến hắn gào rú như heo bị chọc tiết, tôi mới dần trấn tĩnh lại.
Tôi cầm lấy bản ly hôn, đứng trước gã chồng cũ đã sống với mình bảy năm, lạnh lùng nhìn hắn xé nát từng mảnh.
Tôi vuốt lại mái tóc rối, nở nụ cười nhẹ nhàng sắc bén:
“Làm thái giám lâu ngày, lại tưởng mình là hoàng đế?”
“Cố Vân Trình, bầu trời Thượng Hải này… vẫn là của nhà họ Dư chúng tôi.”
“Chúng ta, ngày dài còn lại.”
Nói xong, tôi không buồn liếc nhìn sắc mặt tái mét của hắn nữa, ôm Tư Tư bình thản lên xe.
Bảy năm nghĩa tôi coi như tan thành mây khói.
Nhưng tôi sẽ khiến Cố Vân Trình phải trả giá.
Dùng d.a.o cùn rạch thịt mới là đau nhất.
Mãi đến khi về đến biệt thự nhà họ Dư, dỗ Tư Tư ngủ xong và gặp lại ba tôi, tôi mới dần lấy lại bình tĩnh.
Ba tôi không trách tôi, trái lại còn trợn mắt râu run lên vì giận:
“Ba đã nói tên Cố kia không phải thứ tốt lành gì mà! Nó dám bắt nạt con ba như vậy à? Không lột da nó thì ba không mang họ Dư!”
Nói rồi ông lập tức rút điện thoại, chuẩn bị chặn toàn bộ các dự án của Cố thị, bóp chặt đường sống tài chính của Cố Vân Trình.
Trên thương trường, những kẻ "thấy gió chuyển buồm" vốn không thiếu chỉ cần ba tôi ra mặt, bọn cơ hội kia lập tức quay lưng, tha hồ cho Cố Vân Trình khốn đốn.
Dù hắn ta có bận bịu đến xoay như chong chóng, cũng khó mà cứu nổi cục diện.
Cùng lúc đó, Lâm Vi lại vung tay vung tiền, thẳng tay chi ba trăm triệu mua một chiếc du thuyền cắt đứt luôn dòng tiền cuối cùng của Cố Vân Trình.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, hắn bắt đầu điên cuồng gọi cho tôi:
“Du Văn! Em tàn nhẫn đến mức này sao?! Dù gì cũng là cha của con em mà!”
“Là con tiện nhân Lâm Vi dụ dỗ trước! Anh chỉ phạm cái lỗi mà đàn ông cả thiên hạ đều phạm thôi!”
“Cô ta tiêu tiền như nước, nói con muốn hóng gió biển là mua du thuyền ngay nên bây giờ đang không có tiền, em có bao giờ nghĩ đến vất vả thế nào không…”
Bạn thấy sao?