Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Cố Vân Trình gào lên:
“Con tiện nhân này! Cô từng phục vụ ở bar, còn dám lừa tôi là đi du học, giữ mình vì tôi?!”
Lâm Vi ôm má, mặt sưng đỏ, cũng chẳng chịu thua:
“Hồi cấp ba đã là đồ bỏ đi! Giờ vẫn như vậy!”
“Tôi lừa thì sao?! Nếu biết chỉ là một thằng ăn bám, tôi thà gả cho ông già giàu mấy chục tuổi còn hơn nhìn mặt mỗi ngày!”
Ngay lúc đó điện thoại của hắn đổ chuông.
Bên kia truyền đến tin ngắn gọn:
Tập đoàn Cố thị chính thức sản.
Mắt Cố Vân Trình đỏ ngầu như máu, nhìn Lâm Vi vẫn còn đang cay nghiệt mắng nhiếc.
Trong cơn kích điên loạn, hắn vớ lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn.
“Phập!”
Dao cắm thẳng vào bụng Lâm Vi. Máu b.ắ.n tung tóe.
Cả phòng bệnh náo loạn. Bảo vệ lập tức lao vào, đạp ngã Cố Vân Trình, khống chế hắn dưới đất.
Còn tôi đứng trong góc, nhẹ nhàng bấm điện thoại gọi cảnh sát.
Cố Vân Trình và Lâm Vi...
Một cặp bẩn thỉu như nhau, cuối cùng tự tay dìm c.h.ế.t lẫn nhau.
Tôi không cần một ngón tay, vì nghiệp báo sẽ tự có cách đòi lại.
Và đây… mới chỉ là khởi đầu.
Cố Vân Trình hiện đã bị tạm giam.
Còn Lâm Vi… bị đ.â.m quá nặng, cả đời này không thể sinh con nữa.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta già sọm đi thấy rõ, dù có dặm bao nhiêu lớp kem nền cũng không thể che được những dấu vết tang thương trên mặt.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là Lâm Vi lại chủ đề nghị hòa giải.
Luật sư Lục ngồi trước mặt tôi, bình thản báo cáo:
“Điều kiện hòa giải của Lâm Vi là: Cố Vân Trình phải kết hôn với ta, đồng thời chu cấp không dưới hai trăm ngàn mỗi tháng. Nếu không đồng ý ta sẽ đẩy vụ việc ra tòa và khiến hắn ngồi tù ít nhất năm năm.”
Tôi cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, rồi mới chậm rãi cười nhạt.
Lâm Vi đúng là người tính toán giỏi.
Giờ ta thân bại danh liệt, sắc đẹp từng tự hào không còn, cơ thể cũng tổn nặng nề.
Nhưng dù sao lạc đà có gầy vẫn còn hơn ngựa béo, ta biết rõ mình phải bấu víu lấy Cố Vân Trình để sống sót.
Dù gì, hắn cũng đã vơ vét được không ít tiền trong mấy năm sống chung với tôi.
Luật sư Lục hỏi khẽ:
“Vậy muốn xử lý thế nào? Vẫn tiến hành ly hôn hay…”
Tôi thở dài, ôm lấy Tư Tư đang ngồi bên cạnh cầm bút tô vẽ linh tinh, cúi đầu hỏi nhỏ con bé:
“Tư Tư, mẹ đổi cho con một người bố mới được không?”
Tư Tư ngước mắt nhìn tôi, rồi đưa bàn tay bé nhỏ sờ lên mặt tôi:
“Nếu mẹ vui, Tư Tư cũng vui.”
“Tư Tư không thích bố… bố từng nói sẽ đưa con đi học piano, lại để con ngồi trong xe, còn mình đi gặp giáo Lâm Vi…”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ong-chong-an-bam-va-tieu-tam/chuong-5.html.]
“Bố dặn con không được kể, mà trong xe nóng lắm, Tư Tư rất sợ…”
Lòng tôi như bị ai xé rách. Tôi ôm con chặt vào lòng, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
Một lúc sau, tôi mới lau nước mắt, bẹo nhẹ mũi con :
“Là lỗi của mẹ. Mẹ quá chậm chạp, không nhận ra sớm. Tư Tư, con mãi mãi là công chúa nhỏ của mẹ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Luật sư Lục, giọng bình tĩnh kiên quyết:
“Trước giờ tôi cứ nghĩ con cần có một người cha. Giờ thì tôi hiểu, tôi đã sai quá sai. Mai gửi đơn ly hôn sang cho hắn.”
Tôi hiểu Cố Vân Trình hắn tuyệt đối sẽ chọn hòa giải với Lâm Vi.
Hắn xuất thân nghèo khổ, là “phượng hoàng chui từ rừng núi ra”, là niềm hy vọng rạng danh của cả dòng họ. Hắn sẽ không bao giờ chấp nhận thân bại danh liệt.
Nếu phải ngồi tù, với hắn mà nói, đó mới là địa ngục thật sự.
Quả nhiên, Cố Vân Trình người từng muốn kéo dài tranh chấp tài sản, lần này lập tức ký đơn ly hôn, bận rộn chuẩn bị hòa giải với Lâm Vi.
Không lâu sau, tôi nhận được tin bọn họ chuẩn bị tổ chức đám cưới.
Lâm Vi bày ra một đám cưới xa hoa đến buồn cười, bắt ép Cố Vân Trình dù phải vay nặng lãi cũng phải khách sạn 5 sao, đặt váy cưới cao cấp, bánh cưới cũng phải do đầu bếp Michelin .
Cô ta bắt chước y hệt đám cưới năm xưa của tôi, từng chi tiết nhỏ đều không buông tha.
Và để đổi lấy tờ đơn bỏ qua, Cố Vân Trình cắn răng chịu hết.
Nhưng, vài ngày trước đám cưới, hắn tìm tới tận cửa công ty ba tôi.
Vest nhăn nhúm, mắt đỏ ngầu, râu chưa cạo, hắn quỳ ngay trước mặt tôi.
“Văn Văn, sai rồi… Anh biết mình sai nghiêm trọng rồi.”
“Lẽ ra phải trân trọng cuộc sống bên em. Cho một cơ hội được không?”
“Lâm Vi là một con điên độc ác, tất cả những gì dựng mười mấy năm qua bị ta tan tành rồi! Anh thật sự là bị dụ dỗ, Văn Văn, cầu xin em lần cuối…”
Hắn nhìn biểu cảm trên mặt tôi, đột nhiên bật khóc:
“Mấy hôm nay… rất nhớ Tư Tư. Cho gặp con một lần thôi, cho con được nhìn thấy bố…”
Tôi giận đến run người, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, suýt nữa nôn ra vì buồn nôn:
“Cố Vân Trình, lúc nhốt đứa bé bốn tuổi trong xe, tự đi phòng với Lâm Vi, có nhớ ra đó là con ruột của mình không?”
“Lúc đứng trước cổng trường, bắt con bé quỳ gối trước mặt tiểu tam và đứa con hoang trong bụng ta, có nhớ ra đó là con không?”
“Lâm Vi sai… tưởng bản thân vô tội lắm sao?!”
“Tất cả những gì mất không phải ta hủy hoại, mà là chính tay tự đốt sạch.”
Tôi quay người bước vào công ty, ra hiệu cho bảo vệ:
“Đuổi hắn ra ngoài.”
Nhưng khi tôi quay đầu lại, vẫn không quên ánh mắt mà hắn nhìn tôi như một con rắn độc bị dồn vào chân tường.
Toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi biết mình cần ra tay trước. Và lần này… phải là đòn trí mạng.
Trong cơn tuyệt vọng, Cố Vân Trình bắt đầu liều mạng, hắn nghe theo lời một kẻ mách nước cho một phi vụ đầu tư:
Mô hình Ponzi.
Chỉ cần có đủ tiền ban đầu, hắn có thể lấy danh nghĩa “mua hàng quy mô lớn” để hợp tác với đại thương gia, đổi lấy một khoản tiền đủ lớn để vá tất cả các khoản nợ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là vốn khởi điểm.
Cố Vân Trình như kẻ phát cuồng, đem hết tất cả tài sản cầm cố, vay nặng lãi, cuối cùng gom được năm triệu.
Bạn thấy sao?