Ông Chồng Ăn Bám [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn dốc toàn bộ cho “đại thương gia” kia rồi lo lắng ngồi chờ khoản hồi vốn trong ảo tưởng.

Kết quả?

Trung gian ôm tiền bỏ trốn.

Liên hệ hoàn toàn cắt đứt.

Đám chủ nợ xông tới, cả chuỗi nợ lãi lập tức nổ tung.

Mà hôm đó lại chính là ngày tổ chức đám cưới trong mơ của Lâm Vi.

Tôi hóa trang kín đáo, đứng trong đám đông ở khách sạn năm sao, nhìn từng chủ nợ giận dữ xông vào banh tiệc cưới.

Một gã chủ nợ túm chặt cổ áo Cố Vân Trình, gào lên:

“Tiền đâu?! Tiền ông đâu?!”

Lâm Vi còn đang chìm đắm trong ảo tưởng "phu nhân hào môn", liền gào lên, nhào đến kéo tay đám người kia:

“Làm gì thế?! Sao lại vậy với chồng tôi?!”

Tên chủ nợ hất phăng ta, lạnh lùng cười:

“Chồng thiếu gần năm triệu cả lãi, bây giờ đến cũng bị đem ra tài sản thế chấp rồi đấy!”

Mấy người còn lại nhìn thấy chiếc túi da cá sấu cao cấp của Lâm Vi, xông vào cướp luôn.

Trong lúc giằng co, váy cưới của Lâm Vi bị xé rách tan tành không còn lại chút gì gọi là “quý phu nhân”.

Tôi xoay người, lặng lẽ rời đi.

Đây chính là địa ngục đối với hai kẻ hám danh, tham tiền, bề ngoài như bọn họ.

Cứ thế, cả đời này bọn họ dính lấy nhau mà rữa nát.

Nhưng tôi không ngờ...

Sáng hôm sau, một buổi livestream trên Top Top bỗng trở thành hiện tượng.

Trong livestream là Cố Vân Trình mặt mũi bầm dập, nước mắt đầy mặt:

“Tôi từng là Tổng giám đốc Cố thị, bị vợ cũ vu oan ngoại , bị đánh đập, bị cấm gặp con ...”

“Du Văn, không cần gì nữa, chỉ muốn được nhìn thấy Tư Tư... chỉ một lần thôi cũng được…”

Còn Lâm Vi thì quỳ gối trước ống kính, vừa dập đầu vừa khóc lóc:

“Cô Dư, tôi thực sự không hề quyến rũ chồng … Tôi chỉ là một giáo viên mầm non vô tội…”

“Cô là thiên kim nhà họ Dư, tôi đấu không lại. Làm ơn, tha cho hai người bình thường như chúng tôi một con đường sống đi…”

Chuyện tiểu tam – tổng tài – thiên kim – phân biệt giàu nghèo và chủ đề vô cùng dễ tranh cãi.

Dư luận vì thế mà bùng nổ.

Hashtag #DưVânThiênKimTànNhẫn lập tức leo lên top đầu hot search.

Tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị bóp méo thành “ác phụ độc đoán, giẫm đạp kẻ yếu”.

Ba tôi tức đến mức râu cũng muốn rụng, chỉ muốn ra tay diệt sạch hai con rắn độc đó.

Lúc đó, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ chính Cố Vân Trình.

Hắn bảo nếu tôi trả năm triệu thay hắn, hắn sẽ xóa livestream, ngừng tạo sóng gió.

Nếu không, hắn sẽ “giúp tôi nổi tiếng hơn nữa”.

Tôi cười lạnh. Rõ ràng là bị chủ nợ đánh cho vỡ đầu, giờ lại tưởng mình nắm quyền thương lượng?

Bây giờ là xã hội pháp trị, chỉ riêng cú điện thoại này cũng đủ để tôi tố cáo hắn tội cưỡng ép, tống tiền.

Mà hai đứa đó thật nghĩ mạng xã hội là trò ?

Tôi không , không có nghĩa tôi sợ.

Sáng hôm sau, tôi tung ra tất cả bằng chứng.

Clip trước cổng trường, Cố Vân Trình ép mẹ con tôi quỳ.

Camera cảnh hắn và Lâm Vi hôn nhau trong xe.

File ghi âm đòi năm triệu để “ngừng bôi nhọ”.

Toàn bộ đăng tải công khai.

Cư dân mạng nổ tung.

Họ từng tức giận vì tưởng mình bị “nữ cường nhân” thao túng truyền thông, bây giờ mới biết mình bị tên cặn bã dắt mũi.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ong-chong-an-bam-va-tieu-tam/chuong-6.html.]

Dòng dư luận lập tức đảo ngược.

Tài khoản của Cố Vân Trình và Lâm Vi bị khóa vĩnh viễn.

Hai người trở thành mục tiêu công kích, dân mạng mở khoá tất cả thông tin cá nhân của hắn.

Tôi không chỉ kiện Cố Vân Trình và Lâm Vi ra tòa.

Tôi còn truy tố những kẻ lan truyền tin sai lệch, các tài khoản marketing dựng chuyện, và những người “qua đường” từng ác ý vu khống tôi.

Luật sư hàng đầu của Tập đoàn Dư thị sẵn sàng khai chiến.

Ngay sau đó, tôi bắt đầu nhận được tin nhắn xin lỗi:

“Chị ơi em sắp thi công chức, lúc đó em bồng bột quá, chị có thể tha cho em không…”

“Em chỉ là bà mẹ bỉm sữa, còn con nhỏ… em không gánh nổi tiền bồi thường đâu…”

“Em còn học cấp ba, áp lực thi cử lớn… xin chị đừng nát tương lai em…”

Tôi lạnh lùng nhìn từng dòng tin nhắn.

Mạng xã hội không phải vùng đất vô pháp.

Nếu hôm nay không phải là tôi, một người có thể phản kháng mà là một người phụ nữ thật sự bị chồng phản bội thì sao?

Tôi không chỉ muốn họ chịu trách nhiệm, mà còn phải trả đủ giá.

Ngay trong ngày hôm đó, Cố Vân Trình và Lâm Vi bị đuổi ra khỏi biệt thự, phải chui rúc vào căn nhà trọ chật chội, oi bức.

Thật nực cười bao nhiêu năm qua, bọn họ ở chính trong căn nhà cưới của tôi.

Nhưng giờ, chủ nợ lại một lần nữa đuổi theo tới tận cửa.

Lần này, Cố Vân Trình không còn gì để bán, không còn gì để cầm cố.

Không thể trả một xu, sự việc còn ầm ĩ hơn cả hôm hủy hôn.

Cuối cùng, hắn bị đánh gãy một chân, trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn.

Lâm Vi thấy hình không ổn, biết mình leo nhầm thuyền, lập tức định bỏ trốn.

Ai ngờ lại bị Cố Vân Trình bám chặt lấy mắt cá chân, không cho đi.

“Đáng đời.”

Lâm Vi trong cơn điên loạn vớ lấy ấm nước nóng, trực tiếp đập vào chân gãy của Cố Vân Trình!

Nước sôi đổ ào xuống, tiếng gào thảm thiết vang lên và kết quả là cả hai lại vào đồn cảnh sát, bị xử lý vì bạo lực gia đình.

Đến ngày ra tòa, Cố Vân Trình chống nạng, chân quấn kín băng, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt sụp đổ.

Hắn ngồi ở ghế bị cáo, bất ngờ nở nụ cười cay đắng:

“Du Văn, thật ra… luôn đố kỵ em.”

“Tại sao? Tại sao phải từ thôn quê nghèo đói mà bò lên từng bước, còn em… chỉ cần sinh ra đã ở đỉnh cao của thế giới?”

“Em hủy hết tất cả của … Giờ không còn gì cả, em hài lòng chưa?!”

Tôi nhìn hắn người đàn ông từng cùng tôi ngủ chung giường suốt bảy năm, và nhẹ nhàng nói rõ từng chữ:

“Người hủy hoại … là chính .”

Nếu không có tôi đứng sau, Cố Vân Trình sao có thể từ vô danh thành ‘tổng tài thành đạt’ chỉ trong ba năm?

Chính lòng tham và sự đố kỵ của hắn đã nát mọi thứ, những chuyện đó gần như chưa từng liên quan đến tôi.

Phán quyết cuối cùng:

Cố Vân Trình tham ô công quỹ, kích cư dân mạng vu khống, lãnh án tù chung thân.

Lâm Vi cố ý thương tích, mà Cố Vân Trình không chịu ký giấy bãi nại, nên ta bị kết án 10 năm tù giam.

Dù có ra tù, bọn họ cũng chỉ là hai con chuột sống trong cống rãnh, bẩn thỉu, bị cả xã hội khinh rẻ.

Khi tôi bước ra khỏi tòa, trời nắng nhẹ, gió trong lành.

Tư Tư chạy nhào tới ôm tôi, ríu rít:

“Mẹ ơi! Ông ngoại nói tối nay ăn mừng, sẽ đích thân nấu cơm cho hai mẹ con mình đó~!”

Mẹ tôi mất sớm. Ngày xưa khi ba tôi còn chưa thành đạt, ông hay tự vào bếp nấu cơm cho tôi.

Ba luôn tin vào một câu nói từ thuở khởi nghiệp đến lúc dựng nghiệp:

“Kẻ phụ vợ, con sẽ chẳng tích nổi một xu.”

_HẾT_

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...