[3/3]
🍭
11
Cô này tên là Bạch Ảnh, ấy là một diễn viên bán thời gian.
Cô ấy em họ của Tạ Giang Tri để trả thù Tạ Giang Tri vì đã vỡ chuyện của bé, và đặc biệt đến đây để chia rẽ chúng tôi.
Ai biết ấy lại bị ấn tượng trước sự hào sảng và nghĩa của tôi.
Đồng thời, ấy cũng không thích mùi trà xanh nồng đậm của Tạ Giang Tri nên đã đầu hàng.
“Vậy Thẩm Lợi thật sự là trai cũ của chị à?” Tôi hỏi.
Bạch Ảnh gật đầu: “Anh ta ngoại ở bên ngoài bị chị bắt gặp, chị đau lòng đến mức ra ngoài diễn xuất để kiếm tiền luôn.”
“Con chóa không đổi thói quen ăn cớt mà.” Tôi chửi.
Bạch Ảnh lớn tiếng đáp: "Đúng !"
Tạ Giang Tri và Thẩm Lợi đi vệ sinh đã qua hai mươi phút rồi, tôi có chút lo lắng nên đứng dậy : “Em đi xem cái đã.”
Bạch Ảnh cũng theo sát phía sau tôi.
Vừa bước tới cửa phòng vệ sinh, tôi chợt nghe thấy một tiếng "rầm" lớn.
Tôi sợ hãi và đi thẳng vào trong.
Vừa tới cửa đã thấy Tạ Giang Tri đang mở cửa bước ra ngoài, vừa thấy tôi liền đưa tay che kín mặt lại.
Tôi sợ hãi: “Anh bị sao !”
"Vợ đừng , không còn đẹp nữa rồi."
Tôi đưa tay kéo tay Tạ Giang Tri ra, thấy trên đó có một vết xước nhỏ: “Tại sao lại bị như thế này hả?”
Tạ Giang Tri tôi, tiến lên một bước rồi tựa đầu vào vai tôi.
Giọng đặc biệt oan ức: “Vợ ơi, ta bắt nạt !”
Tôi liền tức giận, vội vàng liếc Thẩm Lợi đang ngồi dưới đất: “Anh con mợ nó bị bệnh à?”
Thẩm Lợi: “????”
Ngay sau đó, Thẩm Lợi xắn tay áo, kéo quần lên: "Lục Thiên Thiên, em mở to mắt ra một chút đi! Rõ ràng là ta đơn phương đánh mà! Vết thương trên mặt ta là do chính ta tự ra đó."
Tôi còn chưa kịp thì Tạ Giang Tri đã đau đớn che kín vết thương lại.
"Vợ ơi, mặt đau quá, sẽ không bị hủy hoại nhan sắc đâu hả em?"
Bị hủy nhan sắc!
Tôi không cho phép!
Tôi lập tức đưa Tạ Giang Tri đến bệnh viện mà không dừng lại: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện đi .”
"Lục Thiên Thiên! Lục Thiên Thiên! Ông đây mới là đứa bị thương mà!"
"Tạ Giang Tri! Anh là cái đồ trà xanh không biết xấu hổ!"
Giọng phía sau điên cuồng hét lên.
12
Khi đến bệnh viện, các đồng nghiệp của Tạ Giang Tri rằng mà tới muộn một chút nữa thì vết thương của sẽ tự lành lại mất.
Nhưng Tạ Giang Tri vẫn cứ nằm trong ngực tôi rên rỉ: "Vợ ơi, đau quá, vợ ơi, ta xuống tay mạnh quá trời luôn, vợ ơi, ta muốn hủy nhan sắc của á, lúc đó em sẽ không còn thích nữa."
"Anh ta thật độc ác mà!"
Tôi không ngừng an ủi : “Không sao đâu, không sao đâu , chồng ơi, dù có trở thành thế nào đi chăng nữa thì em cũng hết á.”
“Thật sao, vợ?”
"Thật mà."
Sau khi tôi vô số lần cam đoan với , Tạ Giang Tri mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Đến tối, để chứng minh mức độ nghiêm trọng của vết thương, Tạ Giang Tri đến gặp tôi : "Vợ ơi, mặt đau quá à, em xem bị xấu xí rồi phải không?"
Tôi một bên bài một bên chăm : “Nó không bị xấu gì đâu .”
"Dạ."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Không có gì hết á ."
"Vợ ơi, cảm thấy vết thương của có hơi đau rồi."
"Thật sự không có gì đâu ."
Cuối cùng, như là không thể chịu đựng nữa, Tạ Giang Tri trực tiếp bế tôi lên rồi ôm tôi vào lòng, tủi thân dính sát vào tôi: “Vợ ơi, vợ không còn nữa hả?”
Tôi rất ngạc nhiên: “Sao lại như chứ!”
Tạ Giang Tri tủi thân chớt đi : “Từ khi trở về, em liền chăm chăm bài thôi, không để ý gì tới cả.”
Anh nhướng mí mắt lên, cẩn thận tôi: “Vợ ơi, không lẽ vợ còn thích Thẩm…”
"Dừng!"
Tôi vội vàng lên tiếng, vỗ vỗ người mình, sau khi thấy trên người không có vết bẩn nào, liền giơ tay nhẹ nhàng ấn lên môi Tạ Giang Tri.
“Suỵt, đừng nhắc đến thứ bẩn thỉu đó nữa.”
Khi nghĩ đến việc chàng kia cùng lúc dụ dỗ nhiều xinh đẹp sau lưng tôi, tôi cảm thấy con mắt mình như có gì đó không ổn.
Tạ Giang Tri nghe tôi đánh giá Thẩm Lợi như , trong lòng vui mừng khôn xiết, không còn chóng mặt nữa, cũng không muốn nôn mửa, thậm chí cũng không sợ bị xấu xí nữa.
"Vợ , hôn hôn ạ."
"Phòng tắm?"
Vừa đúng lúc để tắm rửa một chút.
Tạ Giang Tri bế tôi lên rất lưu loát và đặt lòng bàn tay ấm áp của lên lưng tôi.
Tôi thuận tay gấp một chiếc thuyền giấy nhỏ và ném nó vào bồn tắm lớn.
…
Ơ ơ ơ, lật thuyền rồi! Lật thuyền rồi!
Tôi còn chưa kịp lật thuyền lại thì Tạ Giang Tri đã kéo tôi qua, liên tục hôn tôi, âm thanh mập mờ: “Kệ đi em.”
Trong đêm tối, tôi đang nằm trên giường thì mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại reo bên tai.
Sau đó Tạ Giang Tri cầm nó lên.
Tôi ngơ ngác hỏi: “Ai thế ?”
Tạ Giang Tri xoay người, kéo tôi vào lòng, giọng rầu rĩ đầy khó hiểu : “Không có ai cả.”
13.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy Tạ Giang Tri đã đi đâu mất.
Tôi nhấc điện thoại lên vừa định gọi một cuộc thì đột nhiên, đôi mắt tôi dán chặt vào bản ghi cuộc trò chuyện.
Tôi và luật sư ly hôn.
Tôi đột ngột ngồi dậy và nhanh chóng gọi cho Tạ Giang Tri, người đã nhận cuộc điện thoại này.
Sau khi thay quần áo xong, tôi liền chạy đến bệnh viện, khi thấy tôi, các đồng nghiệp của rất phấn khởi và vẫy tay với tôi: "Em dâu, tụi ở đây!"
“Tạ Giang Tri đâu rồi ạ?” Tôi thở không ra hơi.
Vài người có chút khó hiểu tôi: "Tạ Giang Tri có một dự án ngoại giao và vào sáng nay đã đi rồi, cậu ấy không với em à?"
Tôi đứng đó mím môi: “Không có ạ.”
Tôi kiểm tra vé máy bay và chuẩn bị đặt vé thì giáo viên ở trường bất ngờ gọi cho tôi. Dự án mà tôi đăng ký trước đó đã công bố và tôi là người phụ trách.
Dự án rất lớn nên cũng bề bộn nhiều việc.
Tôi dành hết thời gian rảnh rỗi để gọi cho Tạ Giang Tri, chàng này dường như đã hạ quyết tâm trở thành một con rùa đen rụt cổ và cố gắng hết sức để trốn tránh tôi.
Tôi thở ngắn than dài suốt ngày trong ký túc xá, ngay cả hoa khôi cũng không nữa mà xốc tôi lên: “Một ông chồng trà xanh thì có gì hay đâu chứ, đi thôi, chị sẽ giới thiệu cho cưng mười chàng đẹp trai 8 múi."
Nói xong, ấy lấy điện thoại di ra : "Tùy lựa chọn đấy."
Tôi những người đàn ông phía trên, tất cả đều tẻ nhạt vô vị, ngón tay cứ gõ gõ trên màn hình.
"Cái này không đẹp."
"Ờm, cơ bắp quá ít."
"Cái này, cơ bắp quá nhiều."
"Cái này, tôi không biết là nó có vấn đề ở chỗ nào nữa, tôi cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái hết."
…
Haizz.
Tôi kết luận: “Không ai như Tạ Giang Tri hết."
"Cô không cứu rồi!" Hoa khôi cầm lấy điện thoại rồi tức giận rời đi.
Sau khi Bạch Ảnh biết Tạ Giang Tri đã bỏ trốn, ấy cũng chạy tới, dán sát vào tôi : “Hay là, chúng ta đi uống rượu xem phim nhé?”
"Gần đây chị đã đóng một bộ phim rất lớn đấy!"
Để chuyển hướng sự ý của mình, tôi đã đồng ý.
“Đây có phải là bộ phim bom tấn mà chị đóng không ?” Tôi chỉ vào con vật phía trên và hét lên đầy ngạc nhiên.
Bạch Ảnh sờ sờ mũi kéo tôi chạy ra khỏi rạp chiếu phim: "Đi một chút đi, chị cho em biết nhé, chị đóng vai con thỏ thảo mai đấy, cảm hứng là đến từ ông chồng của em đó."
Quả thật là rất giả nai mà, sau khi xem xong tôi lại muốn chớt vì Tạ Giang Tri, tôi chọc vào điện thoại của mình : "Tạ Giang Tri, nếu không nghe điện thoại thì em sẽ tức giận đấy."
Bạch Ảnh: "..."
Ngay cả em họ gai góc cũng đi tới, nũng nịu : "Chị dâu ơi, em không cố ý đâu ạ, trước đây ai bảo Giang Tri bắt nạt em chi?"
Nói xong, bé lại sợ tôi buồn nên vội vàng thêm: "Nhưng mà chị cứ yên tâm đi, họ của em vô cùng trong sáng, ấy không có mối đầu nào cả, mối đầu của ấy chắc chắn là chị rồi!"
Tôi thở dài và dồn hết sức lực cho công việc.
Giáo viên hướng dẫn bộ dáng liều mạng của tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì nên dứt khoát cho tôi nghỉ phép.
"Thiên Thiên, dự án này đã hoàn thành hơn phân nửa rồi, phần còn lại cũng không cần gấp, sẽ giao cho người khác luyện tập, em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi nhé." Kỳ nghỉ tới bất ngờ quá, vé máy bay trong hôm nay thì lại đắt quá, tôi đang định đặt vé máy bay vào ngày mai thì đột nhiên có người gửi ảnh tới.
[Em dâu, em mau đi! Nếu em không đến thì Tạ Giang Tri sẽ bị người phụ nữ khác khiêng về nhà mất!]
Trong ảnh, Tạ Giang Tri bao quanh bởi một vòng rồi lại một vòng phụ nữ, một số người thậm chí còn tay chân nữa.
Cái này! Có thể! Nhịn sao???
Tôi dứt khoát đặt ngay vé trong ngày rồi lao tới đó.
Xuống máy bay và đi thẳng đến địa điểm đó.
Trong nhà hàng, tôi vừa bước vào đã thấy Tạ Giang Tri đang cầm điện thoại ngồi giữa một đám các , lại còn rạng rỡ nữa chứ.
Vẫn , vẫn còn ha, lá gan của cũng lớn lắm rồi!
Tôi mạnh dạn và tự tin bước tới, đúng lúc tôi muốn cho Tạ Giang Chi biết thế nào là nam đức thì lại nghe rất kiêu ngạo.
"Nhìn này, đây là vợ của tôi đó, em ấy trông đẹp lắm đúng không?"
"Để tôi cho mấy biết nha, vợ tôi là xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất và đáng nhất trên thế giới này."
"Tôi đã vợ tôi ngay từ cái đầu tiên, em ấy thực sự như ánh sáng đó, dù cho là ở giữa đám đông thì tôi chỉ cần một cái đã lập tức thấy em ấy rồi."
"Mấy có thể , không thể em ấy đâu nhá, em ấy chỉ có thể là của tôi thôi."
…
Nói xong, Tạ Giang Tri trực tiếp đem ảnh của tôi dán lên ngực , mỉm với vẻ mặt say đắm.
Tôi: "..."
“Đạo lí gì em cũng đều hiểu rồi, tại sao lại sử dụng ảnh đen trắng của em ?” Tôi nhịn không mà mở miệng.
"Giọng này giống giọng của vợ tôi quá ."
Tạ Giang Tri bối rối ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Tạ Giang Tri, tôi chậm rãi bước tới, ngồi cạnh : “Tạ Giang Tri, không nghe điện thoại vui lắm sao?” Ngay lúc Tạ Giang Tri thấy tôi, lập tức sửng sốt.
Sau đó, ném điện thoại đi, ôm tôi vào lòng và với giọng đầy tủi thân: “Vợ ơi, nhớ em nhiều lắm luôn.”
"Chúng ta không ly hôn không? Anh sẽ cho em tất cả tài sản của , tất cả những gì có đều cho em hết, bất cứ thứ gì em muốn đều sẽ cho em, không ly hôn không em?"
Tôi không gì và trực tiếp đưa ra khỏi nhà hàng.
Tạ Giang Tri giống như cao bôi da chóa , cứ quấn quít bám chặt lấy tôi.
"Vợ ơi, sẽ không ly hôn, không ly hôn, không ly hôn."
Đến phòng , tôi rốt cuộc không nhịn nữa: “Ai chúng ta ly hôn đâu chứ!”
Tạ Giang Tri bị tôi cho giật mình, đứng đó hồi lâu mới dè dặt : “Không ly hôn ạ?”
"Anh mà lại lần nữa thì em không chắc."
Tạ Giang Tri lập tức ngậm miệng.
Nửa đêm, tôi đang nằm trên giường thì Tạ Giang Tri đột nhiên đứng dậy và đánh thức tôi.
“Vợ ơi, thực sự là không ly hôn sao ạ?”
Tôi bực tức nhấc cái ly lên: “Phiền chớt đi !”
Sớm biết như thế thì không tới cho rồi.
Ba giây sau, Tạ Giang Tri từ phía sau ôm tôi vào lòng: "Không ly hôn ạ."
14
Số lần tôi khóc trong đời này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả trong ngày cưới, khi ba mẹ tôi bật khóc tôi cũng chưa từng khóc.
“Ba mẹ à, hai nhà chúng ta chỉ cách nhau mười phút lái xe thôi, sao hai người lại khóc ạ?”
Sau khi im lặng một lúc lâu, ba mẹ tôi lau nước mắt và vỗ vào gáy tôi: “Đứa nhỏ không có lương tâm này! Nếu không phải vì chụp ảnh thì ai lại khóc đâu chứ!”
Lúc đó, tôi đau đến mức suýt rơi nước mắt.
Ngày đó, mắt Tạ Giang Tri đỏ hoe, nhất là khi thấy tôi mặc váy cưới xuất hiện.
Tôi lau nước mắt cho : “Sao lại khóc chứ?”
Tạ Giang Tri tiến lên ôm chầm lấy tôi: “Vợ ơi, em thật xinh đẹp.”
Chồng tôi đã khóc vì tôi trông thật sự xinh đẹp.
Tôi thật tài giỏi mà.
Hoa khôi, Bạch Ảnh và em họ đều là phù dâu.
Ba người họ suýt nữa đã cãi nhau vì bó hoa.
"Ahhhhhh! Cho em, cho em! Em muốn lấy một người chồng có não đương!"
"Đưa cho tôi! Tôi muốn lấy một người chồng giàu có!"
"Đưa cho tôi! Tôi muốn một người chồng có tinh thần không bình thường!"
Tôi: "?"
Tôi tạm cho là điều các người đang là khen ngợi Tạ Giang Tri .
Sau lễ cưới, Tạ Giang Tri không thấy đâu nữa.
Tôi bị sốc, phải chăng đã học cách đào hôn rồi sao?
Đúng lúc tôi cũng đang định đào hôn thì Tạ Giang Tri từ bên ngoài cửa vọt vào.
Khắp người đều phủ đầy tuyết.
Tôi phản xạ có điều kiện hỏi: "Rốt cuộc thì đã đi gặp ai ?"
Mà còn...
Ánh mắt của tôi dừng lại trên ngực .
Không phải là nửa giờ không gặp mà đã đi phẫu thuật rồi sao?
Tạ Giang Tri thở ra một hơi toàn là khí lạnh, nhanh chóng chạy tới trước mặt tôi rồi lấy từ trong ngực ra hai củ khoai lang nướng gói lại rất kỹ.
Mở túi nhựa ra, hơi nóng bên trong và mùi khoai lang ùa ra.
"Vợ , tối qua em muốn ăn món này nè."
Tôi cúi đầu củ khoai lang đang bốc hơi nóng trước mặt.
Rồi lại ngẩng đầu lên đôi môi trắng bệch vì lạnh và những ngón tay đỏ bừng của Tạ Giang Tri.
"Tạ Giang Tri, là đồ ngốc sao?"
Cũng không biết mặc áo khoác ngoài vào nữa.
Tạ Giang Tri : “Vợ , tân hôn vui vẻ ạ.”
Tôi cầm củ khoai lang, cắn một miếng rồi nhón chân nhét vào miệng .
"Chúng ta đều là vợ chồng già rồi còn gì, sao lại còn tân hôn gì nữa chứ?"
Gió và tuyết ở bên ngoài rất lớn, cảng tránh gió của tôi đã ở ngay trước mặt rồi.
Hết!
Bạn thấy sao?