Tôi chưa bao giờ thấy ấy chật vật và cuống quýt đến .
Cả áo sơ mi và cằm đều nhuốm máu, lòng bàn tay còn che chở đầu ấy.
Như thể… ấy sợ ấy sẽ đau.
Cũng sợ ấy bị lạnh.
"An An, đừng ngủ." Giọng ấy vội vã: "Cao tốc ngay gần đây, tôi sẽ đưa đến bệnh viện!"
"Tư Trạm…"
"An An, An An." Anh ấy : "Tôi ở đây, sẽ không sao đâu."
Đau.
Đầu tôi đau quá.
Không phân biệt rốt cuộc là đau ở đâu.
Vậy ra, Tư Trạm chưa bao giờ vô cảm cũng không phải không biết thương.
Anh ấy biết cách bảo vệ người khác, nâng niu họ trong lòng bàn tay.
Khi tai nạn xảy ra, ấy chẳng chút do dự mà đứng chắn phía trước.
Chỉ là… ấy không hề tôi.
Trước khi mất ý thức, nước mắt tôi giàn giụa.
Cơ thể bỗng một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy.
"Phu nhân, phu nhân?"
Tôi lơ mơ, chỉ cảm thấy như có một chiếc tủ lạnh hai cánh đang bóp mặt mình.
"Chị mau tỉnh lại đi! Bác sĩ của chúng ta sẽ tới ngay bây giờ, họ đang bay trực thăng đến!"
Cơ bắp tay của ta đúng là không phí công luyện. Bị bóp đến chảy nước mắt, tôi lắp bắp: "Nhẹ tay chút..."
Anh ta lập tức cẩn trọng buông lỏng tay.
Nhưng tôi vẫn đau.
Dựa vào người ta, tôi đứt quãng :
"Anh… cứu… con tôi…"
Anh ta sững người: "Cái gì?"
Tôi hít sâu một hơi, gằn từng chữ: "Con… của tôi!"
Nói xong, trước mắt tối sầm lại.
6
Tôi hôn mê nửa tháng.
Sau vụ tai nạn, khi tỉnh lại thì tôi đã nằm ở Seattle.
Bên kia đại dương, chim hót hoa nở, những ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ bệnh viện, thế giới bình yên đến lạ. Quan trọng nhất là con tôi vẫn còn.
"Tôi thực sự sắp chết vì cậu rồi!"
Con ngốc thân của tôi đang ngồi bên giường, một bên gọt táo, một bên lần thứ năm kể lại chuyện cũ:
"Cậu biết không, lúc đó Kỷ Đường Tần cứ tưởng đầu cậu bị đập hỏng, ôm cậu gọi ‘mẹ’."
Cô ấy nghiêng ngả:
"Bác sĩ chạy tới, thấy một gã cao một mét chín, mặt mũi nghiêm túc hô to:
“Trước tiên kiểm tra đầu ấy!’"
"HAHAHAHAHA!"
Tôi: "…Đủ rồi."
Lạnh lùng đẩy ấy ra:
"Cậu đã suốt một tháng rồi, không có chuyện gì khác đáng để sao?"
Kỷ Đường Tần chính là vệ sĩ của tôi.
Nghe sau tai nạn, cũng chính ta đã đưa tôi lên trực thăng.
Tôi cảm thấy có lỗi.
May mắn là ta chỉ bị thương nhẹ, cánh tay trầy xước một chút, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi.
Để cảm ơn, ông nội đã tặng ta một căn hộ ven biển ở Seattle.
Bạn thân tôi đặt quả táo xuống, ánh mắt dịu lại:
"Nhưng thật may là cậu vẫn ổn. Bé con của cậu cũng rất kiên cường."
"Ừm." Tôi đặt tay lên bụng, cảm giác ấm áp lan tràn trong tim: "Tên mình cũng đã chọn xong rồi, gọi là Cố Kiên Cường."
"…Nếu Tư tổng nghe thấy cái tên này, chắc chắn sẽ phát điên."
Cô ấy co giật khóe môi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó giọng liền trầm xuống:
"Mà này, cậu có biết không? Nghe từ sau vụ tai nạn của cậu, Tư Trạm hình như đột nhiên phát điên lên"
"Không biết." Tôi cắt ngang, ánh mắt cụp xuống, nhẹ giọng :
"Cũng không muốn biết."
Chuyện của Tư Trạm, cứ để lại Bắc Thành đi.
Anh ấy từ lâu đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
7
Mùa xuân năm thứ hai, Cố Kiên Cường chào đời tại Seattle.
Thằng bé là đứa trẻ đầu tiên của thế hệ này trong gia đình tôi, nên ông bà nội, ông bà ngoại, chị em họ đều tranh nhau đặt tên cho nó.
Nhưng tôi vẫn thích gọi nó là Kiên Cường.
Lên ba tuổi, thằng bé đã trổ mã rất đẹp trai.
Nước da trắng như sữa, đôi mắt to tròn đen láy trông như một tiểu quý ông.
Rõ ràng mang dáng dấp của một người châu Á.
Nhưng tính cách thì tốt hơn cha ruột của nó cả vạn lần.
Trong trường mẫu giáo, các nhỏ lúc nào cũng thích rủ nó chơi chung.
Nhưng điều nên đến thì vẫn phải đến.
Cuối cùng, một ngày nọ sau khi tan học, nó đeo chiếc ba lô nhỏ cùng với gương mặt ủ mày bước đến gần bên tôi: “Ma ma.”
Tôi dịu dàng đáp: “Ừ?”
Nó ngập ngừng: “Tại sao các đều có ba, còn con thì không?”
Tôi xoa đầu nó, kiên nhẫn : “Con à, loài người chúng ta rất yếu đuối. Sống đủ rồi thì sẽ chết, sẽ biến mất khỏi thế gian này.”
“Thế thì liên quan gì đến ba ạ?”
“Ba con chết rồi.”
“Là… tức là con không thể gặp ba nữa?”
Thằng bé ấp úng hai cánh tay bé xíu quàng qua cổ tôi, ánh mắt chợt trở nên tội nghiệp.
Gương mặt nó có sáu phần giống Tư Trạm.
Đúng là một phiên bản mini của Tư tổng.
Tôi mềm lòng, thở dài: “Được rồi, có lẽ vẫn còn cơ hội. Ba con biến mất, không hoàn toàn biến mất… chỉ là đi lên những vì sao thôi.”
“Vậy sau này chúng ta sẽ gặp lại ba sao?”
“Ai mà biết ?” Tôi nghĩ ngợi, có chút chột dạ : “Đợi khi nào con tìm ra người Tam Thể, ba con sẽ trở về.” Lúc ấy, tôi hoàn toàn không biết rằng… Chính vì một câu bâng quơ của mình.
Mà tôi đã nuôi lớn một nhà thiên văn học.
Bạn thấy sao?