"Anh từng bị ràng buộc với một hệ thống, nhiệm vụ của là… chinh phục nữ chính Diêu An An."
12
Tư Trạm thức tỉnh vào năm đầu tiên tôi gặp ấy.
Năm đó tôi học lớp 10.
Ngày khai giảng năm học mới, tôi đến muộn nên trèo tường vào trường và đúng lúc bị ấy bắt gặp khi đang nhiệm vụ trực ban.
Dưới ánh nắng ban mai, Tư Trạm đứng đó, người lạnh lùng, gọn gàng, sạch sẽ.
Không chút cảm , ấy hỏi tôi: "Tên gì?"
Tôi tò mò: "Anh không nhận ra em à?"
Tư Trạm hờ hững nâng mi mắt: "Tôi nên nhận ra sao?"
Tôi đẩy ấy sang một bên rồi quay đầu bỏ chạy: "Vậy em tên cho gì chứ? em đâu có ngốc!"
Kết quả, đến giờ nghỉ trưa hôm đó—
Anh ấy dẫn theo giáo viên chủ nhiệm, lùng sục từng lớp một.
Cuối cùng, ấy lôi tôi ra trước mặt mọi người.
"Chính là ấy." Anh ấy mặt không cảm chỉ thẳng vào tôi: "Đi học muộn, trèo tường, trốn điểm danh, còn đẩy tôi."
Tôi: "…"
Bị đứng.
Lúc Tư Trạm đi ngang qua, đám bè lêu lổng của tôi nhân cơ hội bu vào trêu chọc, chặn đường ấy.
Tôi nheo mắt, hỏi: "Sao lại chấp nhất như nhỉ? Không lẽ thích em rồi sao học thần?"
Khi đó, Tư Trạm nổi tiếng vừa đẹp trai vừa có gia thế tốt.
Lạnh lùng, ít lần nào cũng đứng đầu bảng.
Anh ấy không biết tôi.
Nhưng ai cũng biết ấy.
Anh ấy nhàn nhạt đáp: "Nhảm nhí."
Tôi kéo tay áo lên: "Giữ chặt ấy cho tôi! Hại tôi bị đứng mà muốn đi dễ dàng thế sao?"
Tư Trạm ngước mắt tôi, ánh mắt thờ ơ.
Trời biết…
Khoảnh khắc ấy, tôi đã thấy đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Tim tôi lỡ một nhịp.
"Bạn học Tư Trạm, nếu đã thầm thích em như , hay là để em theo đuổi nhé?"
Anh ấy cau mày: "Cô…"
"Vậy là quyết định đi! Tư Trạm! Em sẽ bắt đầu theo đuổi !"
"Đợi đến khi em theo đuổi , phải cùng em trèo tường trường học nhé!!"
Chính vào buổi tối hôm đó—
Trên đường về nhà, trong đầu Tư Trạm đột nhiên vang lên một giọng cơ khí lạnh lẽo:
【Cảnh báo! Cảnh báo!】
【Cốt truyện đang bị lệch hướng, mời ký chủ lập tức quay về tuyến chính!】
【Tự tải lại kịch bản tiểu thuyết!】
Tư Trạm đứng bên vệ đường, từ lúc hoàng hôn dần buông cho đến khi bầu trời ngập tràn những vì sao.
Trong đầu, ấy đã trải qua toàn bộ cuộc đời của chính mình.
Lúc đầu, ấy rất bình tĩnh: "Tôi không hề quen ai tên là Diêu An An."
Hệ thống đáp: "Đúng rồi đó, nữ chính phải mười năm nữa mới xuất hiện cơ.
Trước khi ấy đến, không lòng với bất kỳ nào khác!"
"Nếu không thì sao?"
"Thế giới này tồn tại vì nữ chính, nếu người khác, thế giới sẽ sụp đổ."
"Sụp đổ kiểu gì?"
"Sẽ có rất nhiều người chết đó nha."
Tư Trạm lạnh, hoàn toàn không tin: "Thế sao cậu không bảo mình là Tần
Thủy Hoàng luôn đi?"
Kết quả.
Hôm sau, ngay trước mặt Tư Trạm, tôi rơi xuống từ tầng ba.
Đầu cắm thẳng xuống đất.
Ngay trước mắt ấy.
13
Chuyện ấy , tôi có ấn tượng.
Bởi vì lần đó tôi suýt mất mạng.
Hôm đó tôi đang đi trên hành lang, hoàn toàn bình thường.
Không biết vì sao, đột nhiên rơi xuống lầu.
Sau đó tôi hôn mê trong phòng ICU suốt ba tuần, hai lần bị bác sĩ thông báo trạng nguy kịch.
Khi tôi hồi phục, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy khó tin.
Họ gọi đó là một kỳ tích trong lịch sử y học.
Lúc đó, ông nội đã hỏi tôi: "Đã xảy ra chuyện gì? Có ai đẩy con không?"
Tôi lắc đầu:
"Không có ai. Nhưng lạ lắm, trong đầu con bỗng xuất hiện rất nhiều giọng , bảo con phải lập tức nhảy xuống."
Ông nội nghe xong thì hoảng hốt vội vàng mời thầy về lễ trừ tà suốt bảy ngày.
Sau này, khi thức tỉnh ý thức của một nữ phụ, tôi đã đặc biệt tìm lại đoạn này trong nguyên tác.
Nhưng trong tiểu thuyết gốc, nó chưa từng nhắc đến.
Bây giờ thì tôi mới hiểu vì sao.
Bởi vì… đây không phải tiết trong cốt truyện.
Mà là một sự trừng .
Và một lời cảnh cáo.
Hôm đó, Tư Trạm đã ngồi ngoài cửa phòng ICU, thức trắng cả đêm chỉ biết cầu nguyện một cách vô vọng.
Cuối cùng, ấy chỉ có thể bất lực hỏi:
"Tôi phải gì… mới có thể khiến các người hài lòng?" Hệ thống lạnh lùng đáp:
"Đừng chống đối nữa. Ngoan ngoãn đi theo kịch bản."
Vậy thì.
Tư Trạm.
Anh ấy đã lặng lẽ nghĩ.
Mười năm tiếp theo.
Trước khi Diêu An An xuất hiện.
Bạn thấy sao?