"Anh em."
16
Tiểu Bảo rất thích "ba mới" của nhóc.
Mỗi lần gặp Tư Trạm là thằng bé lại quấn lấy ấy mà hỏi:
"Chú ơi, khi nào chúng ta đi xem căn cứ Hồng An ?"
Tư Trạm kiên nhẫn đáp: "Đợi mẹ con xử lý xong công việc thì cả nhà mình cùng về Bắc Thành, lúc đó sẽ đưa con đi." Tiểu Bảo hào hứng: "Dạ! Tuyệt quá!"
Nhưng rồi thằng bé lại nghiêm túc hỏi: "Mà này."
Tư Trạm hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"
"Sao con vẫn phải gọi là ?"
Tư Trạm khẽ nhướng mày: "Vậy con muốn gọi là gì?"
"Chú có phải ba con đâu. Chú còn chưa chuyển chính thức nữa mà." Tiểu Bảo hiểu chuyện lắm: "Mẹ rồi, không thể tùy tiện nhận người thân ."
Tư Trạm bật : "Vậy phải gì mới đây?"
"Chú phải tự cố gắng lên chứ sao." Tiểu Bảo bĩu môi: "Mẹ con có rất nhiều người theo đuổi đó. Ngoài việc trông giống con, còn ưu thế nào khác không? Không có thì càng phải cố gắng nữa."
Tư Trạm bật .
Vừa bước ra khỏi công ty, tôi liền thấy hai người họ đứng đó.
Một lớn một nhỏ, trông như hai phiên bản của nhau.
Tư Trạm tay xách một túi kẹo bông gòn và một chiếc balo hình gấu, còn con trai tôi thì nghiêm túc giảng dạy cho người cha ruột của mình về quy tắc sinh tồn.
Tôi bước đến, nắm lấy tay Tiểu Bảo: "Hôm nay tan học sớm ? Ở trường vui không?"
"Vui lắm, lần đầu tiên có ba… à không, có một trông giống ba đến đón con."
Thằng bé tôi với đôi mắt long lanh chờ mong.
Tôi bật : "Được rồi, tốt lắm. Con nhớ cảm ơn nhé."
Tối hôm đó, "" lập tức tìm cách trả đũa.
Tôi nước mắt lưng tròng: "Cái chân bị thương của … có phải giả bộ để thương cảm không?"
Tư Trạm cúi đầu khẽ: "Có giả hay không, em không cảm nhận sao?"
Tôi sắp không chịu nổi nữa: "Anh… sao lại có nhiều chiêu mới thế này…?"
Anh ấy dừng một chút, rồi chậm rãi : "Lần đọc lại nguyên tác, đã nhớ hết tất cả những gì nam nữ chính từng trong truyện."
Tư Trạm ghé sát hơn, giọng trầm thấp đầy ý vị: "Chỉ là lần này, người thực hiện đổi thành và em."
Tôi há hốc miệng. "Khoan đã…" Tôi không thể tin , đồng tử khẽ rung . "Ý là… lúc mười lăm tuổi, đã nghĩ đến chuyện này?"
Tư Trạm khẽ , giọng có chút khàn đi:
"Niệm Niệm, trong thế giới của , từ năm mười lăm tuổi, em đã là nữ chính rồi."
17
Năm sau, tôi và Tư Trạm trở về Bắc Thành, tổ chức đám cưới lại một lần nữa.
Hôn lễ vô cùng hoành tráng, tôi bất ngờ gặp lại Diêu An An.
Cô ấy còn xinh đẹp hơn trước.
Sau khi rời khỏi thương trường thì ấy quay lại học tập và bắt đầu theo đuổi hai tấm bằng cùng lúc, đồng thời vẫn vướng vào mối quan hệ với ba nam chính kia.
Tôi chân thành cảm ơn ấy: "Cảm ơn vì đã chịu thay đổi cốt truyện."
Diêu An An lè lưỡi, thoải mái: "Chuyện nhỏ thôi, vốn dĩ tôi cũng không thích kiểu người như Tư Trạm. Anh ta quá kiêu ngạo. Tôi còn thấy lạ nữa, tại sao cứ đến gần ta là lại bị hút vào? Sau này mới biết, hóa ra là như ." Tiểu thuyết PO, người không ít.
Cô ấy dừng lại một chút, rồi nhếch môi: "Nhưng bây giờ tôi rất vui. Không đi theo cốt truyện nữa, trên giường thì tôi chính là King."
Cô ấy không còn là một công cụ.
Quyền chủ đã quay về tay ấy.
Tôi thật lòng : "Thật tốt."
"Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Ngoài phòng trang điểm, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ: "Mẹ ở trong đó không? Sắp đến giờ rồi!"
"An An, tôi phải đi rồi."
Tôi đứng dậy, ôm ấy thật chặt: "An An, chúc mãi mãi tự do."
Diêu An An khẽ mỉm : “ Cô cũng nhé."
Ngoài cửa, bầu trời cao rộng, mây trắng nhẹ trôi.
Cây cối xanh tươi, giữa những đóa hoa rực rỡ, Tư Trạm khoác trên mình bộ vest trắng đứng dưới ánh mặt trời, ấy quay đầu lại tôi.
Ánh mắt ấy, xuyên qua mười năm thời gian.
Anh ấy .
"Cố Niệm, em không cần theo đuổi nữa."
"Anh cũng thích em từ rất lâu rất lâu rồi."
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?