Phát Hiện Chồng Ngoại [...] – Chương 1

Chiều muộn, tôi bước vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Khi đổ thùng rác nhà bếp, một mùi ngọt lịm, chín nẫu, xộc thẳng lên mũi.

Trong đống lá rau và vỏ trứng, có một hạt xoài còn tươi, phần thịt đã bị gặm sạch sẽ.

Tay tôi khựng lại.

Tần Phong bị dị ứng xoài. Lại là loại rất nghiêm trọng.

Chỉ cần nước xoài dính vào da, chưa đến mười phút sau chỗ tiếp sẽ đỏ ửng, ngứa rát, nổi đầy mẩn li ti.

Năm năm hôn nhân, điều cấm kỵ này gần như là luật bất thành văn.

Trong nhà chưa từng có sự xuất hiện của xoài, đến cả kẹo có hương xoài cũng hoàn toàn vắng bóng.

Vậy cái hạt xoài này… chắc chắn không phải do ta ăn.

1

Vậy là ai?

Ai đã vào bếp khi tôi không có ở nhà, thậm chí còn thảnh thơi ăn một quả xoài?

Tôi chằm chằm cái hạt, mùi xoài ngọt ngào lúc này trở nên ngột ngạt, khó chịu.

Ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khóa. Là Tần Phong.

“Vợ ơi, về rồi đây.”

Giọng có chút mỏi mệt, thay dép rồi bước vào phòng khách.

Tôi quay người lại như không có chuyện gì, đặt cặp xuống, cởi áo khoác.

“Hôm nay về sớm ha.”

“Ừm, dự án vừa báo cáo giai đoạn xong, cuối cùng cũng thở một chút.” Anh nới lỏng cà vạt, liếc mắt vào bếp. “Nay vợ nấu gì ngon ?”

“Chưa nghĩ ra.” Tôi , giọng điềm tĩnh. “À mà, hôm nay có ai ghé nhà mình không?”

Động tác tháo cà vạt của Tần Phong khựng lại nửa giây.

Anh ngẩng lên, trên mặt hiện lên một nét ngạc nhiên rất đúng chuẩn:

“Hả? Không ai cả. Sao em lại hỏi ?”

“Không sao.” Tôi thẳng vào mặt . “Trong thùng rác có hạt xoài còn mới, thấy lạ thôi.”

Yết hầu khẽ chuyển , sau đó kéo ra một nụ bất đắc dĩ.

“À, cái đó hả! Khụ, chiều nay bên ban quản lý khu nhà có cử người đến kiểm tra chuông báo cháy ở hành lang.”

“Thấy ông đó mồ hôi đầm đìa, mà trước đây khu phố có tặng giỏ trái cây, trong đó có quả xoài. Anh không ăn, nên tiện tay đưa ông ấy.”

Anh giải thích rất nhanh, thậm chí còn ra vẻ khó chịu vì người thợ sửa chữa bất cẩn vứt rác lung tung.

“Vậy à?” Tôi gật đầu. “Thì ra .”

Tôi quay lại bếp.

Mùi xoài vẫn còn lẩn quẩn nơi đầu mũi.

Đúng là khu phố có tặng giỏ trái cây, đó là chuyện tuần trước.

Và trái xoài duy nhất trong giỏ, tôi còn nhớ rõ — lúc vừa mang về, tôi đã móc ra cho đứa nhỏ nhà hàng xóm.

Không hề có quả thứ hai.

Lúc tôi ủi áo khoác cho Tần Phong, từ túi áo tôi lấy một hóa đơn đặt đồ ăn mấy ngày trước.

Tờ hóa đơn bị vò nát, tên người nhận vẫn còn có thể đọc .

Tô Diễm Diễm.

Đặt món: bánh kếp xoài và cà phê Americano.

Tần Phong rất thích uống Americano.

Vậy bánh kếp xoài là của ai?

Một ý nghĩ lạnh lẽo và rõ ràng vụt qua trong đầu.

Tần Phong đang ngoại .

Với một thích ăn xoài.

2

Sáng hôm sau, Tần Phong ra ngoài.

Tôi tìm đến địa chỉ ghi trên hóa đơn.

Hóa ra đó lại chính là một chi nhánh khác thuộc tập đoàn của chúng tôi.

Cô lễ tân ngẩng đầu lên, nở một nụ chuyên nghiệp: “Xin chào, chị tìm ai ạ?”

“Tô Diễm Diễm.” Tôi rõ tên. “Tôi hẹn ấy để trao đổi một việc cá nhân.”

Chưa đầy vài phút sau, một bước nhanh ra ngoài.

Tóc dài uốn nhẹ, trang điểm chỉn chu.

Thấy tôi, ấy lập tức nở nụ tươi rói: “Chào chị, em là Tô Diễm Diễm. Chị tìm em ạ?”

Trông rất trẻ trung, đầy sức sống, nụ cũng ngọt ngào.

Nhưng trong sự ngọt ngào đó, có một loại sự sắc bén mà chỉ phụ nữ mới cảm nhận — kiểu sắc bén mang tính cạnh tranh ngấm ngầm.

“Chào Tô.” Tôi nhẹ nhàng gật đầu. “Tôi có chút chuyện muốn trao đổi riêng.”

Tô Diễm Diễm ngồi xuống đối diện tôi, trong ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên vừa đủ và vẻ ngây thơ rất tự nhiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...