3
Thẩm Kỳ Niên khẽ mỉa:
“Cô Lục trả 30 triệu phí bồi thường, muốn tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Lúc ký hợp đồng, tôi không phép nhắc đến ly hôn, nếu ép ly hôn thì phải bồi thường 30 triệu.
Giờ tôi hối hận chết đi . Dù có thẻ đen vô hạn, tôi hoàn toàn không có tiền mặt.
Tôi lập tức xìu xuống, lần này không chịu thỏa hiệp, dứt khoát chơi lì:
“Tôi không có tiền, có giỏi thì tôi đi.”
Thẩm Kỳ Niên lại giật cà vạt trói tay tôi: “Được, toại nguyện cho em.”
Thấy thật, tôi toàn thân chống cự, rồi lại xì hơi.
“Thẩm Kỳ Niên, không tôi… hu hu…”
Động tác của khựng lại: “Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ?”
Tôi tức muốn khóc: “Yêu không phải là ra bằng cách này.”
Anh vừa định thì điện thoại vang lên.
Anh nghe máy, có vẻ là việc gấp, rồi ra ngoài.
Trước khi đi, còn không quên cảnh cáo:
“Bỏ cái ý định vớ vẩn đó đi. Nếu còn chạy nữa, tôi sẽ dùng xích vàng khóa em vào đầu giường.”
Cuối cùng cũng thoát một kiếp.
Sau khi Thẩm Kỳ Niên rời đi, tôi nằm trên giường, toàn thân rã rời.
Điện thoại bỗng reo – là tin nhắn của thân Lâm Tiểu Vũ:
“Còn sống chứ? Mà mới nhớ, Thẩm Kỳ Niên không phải thanh tâm quả dục sao, sao lại như cậu kể?”
Tôi tức đến suýt quăng điện thoại.
“Ai ? Tôi muốn ta!”
Hồi đó chính ấy cũng bị tin đồn này lừa.
Trong giới ai cũng bảo, từ khi “bạch nguyệt quang” rời đi, ta sống thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, là để giữ thân cho người kia.
Tôi nghiến răng ken két.
“Toàn là giả! Tin vịt! Vấn đề là tôi sắp bị ta hành cho chết!”
Gửi xong tin này, tôi chui vào chăn, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Tôi đã tạo nghiệp gì mà lại ăn vạ đúng một tên ngoài mặt là “Phật tử” bên trong là thú dữ như chứ?!
“Vậy cậu còn định chạy không?”
“Chạy, chắc chắn chạy.”
Không chạy… thì tôi mất mạng thật.
Nhưng mà cứ liều bỏ trốn thì không có cửa.
Tôi nằm bò trên giường, gửi tin nhắn thoại cho Lâm Tiểu Vũ.
“Lần này phải nghĩ ra chiêu độc, để ta tự mở miệng đòi ly hôn!”
“Đàn ông sợ nhất là đội nón xanh, cậu tìm một đẹp trai đóng kịch đi.”
Tôi run tay.
“Cậu điên à? Thẩm Kỳ Niên sẽ băm tôi thành thịt vụn mất.”
“Sợ gì, loại người như Thẩm Kỳ Niên chịu không nổi chuyện bị cắm sừng, chắc chắn sẽ ly hôn ngay tại chỗ.”
Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại, mồ hôi lạnh túa ra.
Cảnh lần trước bỏ trốn bị bắt lại, bị Thẩm Kỳ Niên ép sát vào cửa sổ máy bay “hành hạ” hiện lên trong đầu, khiến tôi giật mình rơi điện thoại vào mặt.
“Hay là… thôi nhỉ?”
“Nhát gan cái gì? Chẳng lẽ muốn bị ta chơi đến chết à? Anh họ tớ đây, ảnh gửi cho cậu rồi, đẹp trai lắm.”
Trong ảnh, một chàng cơ bụng tám múi đang với tôi, tôi chẳng thấy hứng thú gì.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến gân xanh nổi trên tay Thẩm Kỳ Niên khi ta giật cà vạt… rùng mình một cái.
Đang do dự, Lâm Tiểu Vũ lại :
“Nghe người cũ của Thẩm Kỳ Niên là vì ngoại nên mới bị ta chia tay.”
“Tớ diễn!”
Tối hôm đó, tôi đứng ở góc buổi tiệc rượu, lòng bàn tay toàn mồ hôi, mắt cứ liếc về phía cửa.
“Cậu run cái gì?”
Lâm Tiểu Vũ bóp nhẹ tay tôi, ngọt mà hiểm.
“Thẩm Kỳ Niên đâu có ăn thịt cậu.”
“Anh ta ăn thật đấy.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Lần trước bỏ trốn, ta kéo tôi từ sân bay về, ba ngày tôi không xuống nổi giường.”
Lâm Tiểu Vũ trợn mắt, kéo lại một cao mét chín, cơ bụng tám múi, lai Tây.
“Đây là họ tớ, Quách Lâm, diễn viên chuyên nghiệp. Lát nữa cậu giả vờ bị ấy cưỡng hôn, Thẩm Kỳ Niên chắc chắn sẽ bùng nổ, ly hôn liền.”
Bạn thấy sao?