QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/phi-vu-ben-tau-luc-nua-dem/chuong-1
Tôi ngồi bên nhịn đến run người, một kẻ thật sự muốn, một kẻ thật sự diễn.
Cuối cùng, cầm món đồ chơi hình mặt trăng phát sáng, bay vòng vòng trong phòng suốt nửa tiếng mới chịu kết thúc.
Đêm khuya yên tĩnh, tôi thường hé cửa phòng con.
Ánh trăng len qua rèm voan, trải lên chiếc giường nhỏ một lớp sáng bạc.
Con ôm thỏ bông đã bạc màu vì giặt nhiều, hơi thở đều đặn.
Giang Xuyên vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, cằm tựa vai, khẽ : “Con bé đúng là một thiên thần.”
Khoảnh khắc ấy, mọi nỗi hoảng sợ và bất an đều hóa thành ánh sao ngoài cửa sổ, dịu dàng bảo vệ đêm bình yên này.
Khi ánh nắng ban mai lọt qua rèm cửa, con bé đã chân trần “thình thịch” chạy vào phòng ngủ của chúng tôi, như một quả pháo nhỏ lao lên giường.
Đôi chân lạnh buốt cố dẫm lên bụng bố.
Giang Xuyên giả vờ hét lên, rồi ôm chặt lấy con, cả hai quấn lấy nhau .
Tôi nheo mắt họ chơi , tiếng của con trong trẻo như tiếng chuông gió, còn râu lún phún của cọ khiến bé khanh khách.
Ngay cả ánh nắng cũng trở nên mềm mại và ấm áp.
9
Bữa sáng, con nhất quyết tự rót sữa, kết quả đổ khắp bàn.
Giang Xuyên không những không mắng, còn lấy điện thoại chụp lại cảnh con lúng túng lau bàn, vừa vừa : “Mai mốt con dẫn trai về, bố sẽ cho nó xem cái này.”
Con nhăn mũi: “Không cần trai! Chỉ cần bố!”
Giang Xuyên lập tức liếc tôi, đắc ý như vừa giành kẹo.
Cuối tuần đi siêu thị mua đồ, con ngồi trong xe đẩy chỉ huy hướng đi:
“Bên trái! Bên phải!”
Giang Xuyên cố đẩy xe theo hình chữ S, chọc cho con bé ngặt nghẽo.
Đi ngang qua khu đồ chơi, con bé chằm chằm con búp bê mới trên kệ, ánh mắt mong mỏi.
Giang Xuyên lập tức mềm lòng định lấy, tôi khẽ ho một tiếng, hai bố con liền cùng rụt cổ, nhau đầy ăn ý.
Kết quả là lúc tính tiền, tôi vẫn lặng lẽ đặt con búp bê đó xuống đáy giỏ hàng, giấu dưới đống rau củ.
Buổi tối đến giờ tắm, lại biến thành “giờ tiệc” của hai bố con.
Giang Xuyên chất đầy bọt lên búi tóc chỏm của con, tự xưng là “bậc thầy tạo mẫu tóc”.
Con thì xếp hàng mấy con vịt cao su, bảo là “đang lên lớp học”.
Hơi nước quẩn quanh trong phòng tắm, tiếng hòa cùng tiếng nước róc rách, ngay cả giọt nước trên gạch cũng như đang nhảy nhót vui vẻ.
Tựa vào khung cửa cảnh đó, tôi chợt nhận ra nơi khóe mắt Giang Xuyên đã xuất hiện nếp nhăn.
Sau đầu con bé cũng mọc thêm một xoáy tóc mới.
Thời gian lặng lẽ để lại những dấu ấn dịu dàng như thế.
Đêm muộn, con ôm con búp bê mới ngủ say.
Giang Xuyên nhẹ nhàng đắp lại chăn cho con.
Chúng tôi nhau , đồng loạt đặt một nụ hôn lên trán con.
Về lại phòng ngủ, ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc, Giang Xuyên bỗng :
“Ngày mai để bữa sáng nhé, lần này đảm bảo không cháy.”
Tôi trêu: “Lần trước cũng thế mà.”
Anh gãi đầu, khuôn mặt nghiêng dưới ánh đèn dịu dàng và kiên định: “Lần này khác.”
Chưa kịp dứt lời, phòng con vang lên một tiếng “cộp” – chắc lại là búp bê rơi xuống đất.
Chúng tôi nhau, bật thành tiếng.
Ngày tháng trôi êm đềm như một dòng suối nhỏ.
Con lớn dần, từ bé chập chững biết đi… trở thành một nhóc biết tự buộc dây giày, đeo cặp nhảy chân sáo vào lớp mẫu giáo.
Mỗi sáng, bé đều đứng ở cửa, nghiêm túc dặn Giang Xuyên:
“Bố phải về sớm nhé, không thì con với mẹ sẽ nhớ bố lắm!”
Giang Xuyên sẽ ngồi xuống móc ngoéo với con, rồi lén nhét một viên kẹo trái cây vào túi áo bé.
Cuối tuần, ba người chúng tôi hay tới trang trại gần nhà hái dâu.
Con đeo giỏ nhỏ, chạy lon ton trên luống, chỉ chọn những quả đỏ nhất.
Cuối cùng, bé ăn vụng hết một nửa, mép còn dính đầy nước dâu đỏ tươi.
Giang Xuyên vừa trêu “con mèo nhỏ”, vừa nhân lúc tôi không để ý mà lén bỏ hai quả vào miệng mình.
Trên đường về, con bé mệt quá gục ngủ trên vai bố, tay vẫn nắm chặt một quả dâu chưa ăn.
Hoàng hôn kéo bóng ba người dài ra, chồng lên nhau, không phân biệt nổi ai với ai.
Một tối bình thường, khi tôi ru con ngủ, bé bỗng ôm cổ tôi thì thầm:
“Mẹ ơi, con thấy nhà mình là nhất.”
Bạn thấy sao?