Phi Vụ Bến Tàu [...] – Chương 7

Tôi ngạc nhiên, hỏi tại sao.

Bé chớp đôi mắt long lanh, nghiêm túc đáp:

“Vì bố chơi trò chó sói với con, mẹ kể chuyện cho con nghe.”

Bé còn hạ giọng bí mật: “Với lại kẹo bố cho con, con đều giấu dưới gối!”

Tôi bật , hôn lên trán bé. Trong lòng nghĩ, đúng là tiểu quỷ này, chuyện gì cũng không qua mắt .

Trở lại phòng, Giang Xuyên đang tựa đầu giường đọc sách. Thấy tôi, hỏi:

“Công chúa ngủ rồi à?”

Tôi gật đầu, chui vào chăn, dựa vào vai .

Ngoài cửa sổ, đôi khi vọng lại vài tiếng côn trùng.

Trong phòng chỉ có ánh đèn vàng ấm áp của chiếc đèn ngủ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau.

Tôi mỉm nhắm mắt, nghĩ rằng, có lẽ đây chính là hình dạng chân thật nhất của hạnh phúc.

Không cần những cuộc phiêu lưu gay cấn, không cần những kịch bản thăng trầm.

Chỉ cần ánh nắng ban mai, tiếng của con , bữa sáng vụng về đầy cảm của Giang Xuyên.

Và mỗi đêm bình dị ấm áp.

Những ngày như thế… sẽ còn tiếp tục, mãi mãi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...