4
Phó Tuấn dường như không ngờ ta sẽ , thân thể hắn cứng đờ, tay chân lóng ngóng.
Còn ta thì nhân cơ hội này lục soát hắn.
Nhưng lục soát rồi, không tìm gì.
Không có tiền, lại là người lạ đất khách.
Hắn chắc chắn không có khả năng mua chuộc hai vị đại phu kia.
“Tỷ à.”
Nghe tiếng gọi, ta ngước lên liền thấy khuôn mặt tỏ vẻ ấm ức của hắn, lòng có chút chột dạ:
“À… ta đang đo kích thước, ngày mai còn đi mua cho ngươi bộ y phục mới.”
Phó Tuấn lại nở nụ :
“Tỷ à, hay ta cởi áo ngoài ra, để tỷ đo cho chính xác?”
“Không cần, ta đã biết rõ rồi.”
Thành thân nhiều năm, mỗi tấc da thịt trên người Phó Tuấn tôi đều khắc sâu trong tâm trí, như một dấu ấn không thể xóa nhòa.
“Đa tạ tỷ.”
“Số tiền này ngươi phải trả lại.”
Khóe miệng Phó Tuấn hơi khựng lại, nhanh chóng gật đầu vui vẻ.
Bộ dạng trưởng thành hiểu chuyện này ta muốn tự tát mình hai cái.
Những năm qua ta đều ăn của hắn, mặc của hắn, dùng của hắn, giờ hắn gặp nạn, ta đáng lẽ ra phải chăm sóc nhiều hơn.
Nhưng ta lại là kẻ hẹp hòi.
Phó Tuấn đã muốn nạp thiếp, muốn tiêu tiền ra ngoài, ta lấy chút đỉnh có sao?
Ta biết ta sẽ gặp báo ứng.
Quả nhiên, nó đến rất nhanh.
Tiếng sấm rền vang kéo ta ra khỏi giấc ngủ, ánh chớp như những con rắn bạc xuyên qua cửa sổ, sáng lóa.
Không chút do dự, nó khơi dậy những ký ức đau đớn nhất trong lòng ta.
Ta co ro trong chăn, dù mồ hôi toát đầy đầu cũng không dám đậy.
Nhưng tiếng sấm không buông tha, một tiếng sấm lớn nổ ngay trên mái nhà.
Ta sợ hãi hét lên.
“Tỷ à?”
Nghe thấy tiếng Phó Tuấn, ta mới thò đầu ra, hắn đã đứng bên giường tôi.
Trong bóng đêm, ta không rõ nét mặt của hắn, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng : “Ta sợ.”
Ta định đáp lại, lại bị tiếng sấm lớn cho sợ hãi chui vào lòng Phó Tuấn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, như cách mà năm năm qua đã dỗ dành tôi trong những ngày mưa bão.
“Ngươi không sợ.”
Có lẽ vì ở trong lòng Phó Tuấn, ngửi mùi hương của hắn, ta cảm thấy an toàn hơn, nên cũng bạo dạn hơn.
Hắn vẫn nhẹ nhàng vỗ về, giọng trầm ấm:
“Ta vừa thấy sét, liền nhớ đến trước đây ta ôm tỷ ngủ, tỷ sợ sấm sét, nên ta đến đây.”
Có lẽ đây là thói quen đã khắc vào xương cốt của Phó Tuấn.
Phụ mẫu ta mất trong một đêm mưa bão như thế này, ta nhớ hôm đó tiếng sấm rất lớn, che giấu tiếng bọn cướp hành hung.
Phụ mẫu ta bị trả thù vì đã cứu Phó Tuấn.
Phó Tuấn chỉ đến kịp lúc cứu ta khỏi chiếc hòm và đưa ta đi trả thù.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn người, quả quyết, dứt khoát, không chút do dự.
Sau đó Phó Tuấn cưới ta, ta biết hắn là vì cảm giác tội lỗi, hắn không hề ta.
Năm năm hôn nhân, chỉ một lần khi bị hạ thuốc, Phó Tuấn đã gần gũi ta, sau đó thì luôn giữ khoảng cách.
Ta cũng học cách biết điều, giả vờ yếu đuối, giữ khoảng cách với hắn.
Ngoài những ngày mưa bão hắn đến dỗ dành ta ngủ cùng, ta không dám vượt quá giới hạn.
Có lẽ vì có Phó Tuấn ở bên, cộng thêm những ngày căng thẳng và mệt mỏi, ta ngủ một mạch tới sáng.
Vừa vươn vai, ta bất ngờ bị kéo vào lòng.
Giọng khàn khàn đầy quyến rũ gọi ta là “Tỷ” với âm điệu lười biếng buổi sáng lọt vào tai.
Nửa người ta mềm nhũn, người nằm bên cạnh ta là gì, có phải là một quái quyến rũ lòng người không?
Có lẽ thấy ta không đáp lại, hắn tiến sát vào tai ta, nhẹ nhàng gọi:
“Tỷ à”
Hơi thở nóng bỏng vào tai, cảm giác ngứa ngáy lại ở eo, thật chết người.
“Ngươi gì đấy.” Lời mang theo chút nũng nịu, ta lập tức trong lòng mắng Phó Tuấn là đồ khốn.
“Hôm nay tỷ định gì?”
“Nhà nghèo, phải ra ngoài tìm việc .”
“Nghèo?” Hắn đưa tay kéo áo ta, rồi lấy ra chiếc khăn tay giấu bên trong.
Ta kinh ngạc giật lại ngay, tim đập nhanh, như kẻ trộm cảm thấy tội lỗi mà giấu đi.
“Muốn sống tốt thì phải có tiền vào ra, đây là tiền giữ nhà.”
Đầu óc Phó Tuấn rồi sẽ tốt lên, lúc đó hắn sẽ tự có cách lại đại lão gia nhà Phó gia.
Còn ta chỉ có thể dựa vào số tiền này để sống qua ngày, nên phải bù lại số tiền đã tiêu, tìm cách kiếm tiền mới là quan trọng.
“Ồ, tỷ muốn tìm việc gì?”
“Ta muốn tìm việc thêu thùa.”
Phó Tuấn im lặng, ta đang định hỏi hắn có gì không ổn thì hắn :
“Tỷ đưa ta đi cùng nhé.”
“Không , ngươi… ngươi… ngươi ở đây.”
Phó Tuấn đã bị , cũng không biết trong thành này có người của Phó lão nhị hay không, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị chết.
“Đưa ta đi đi mà,” hắn thẳng thắn dựa vào vai ta, cọ nhẹ và nũng nịu, “ không?”
“Được.”
Ta vô thức thốt ra, thật là tồi tệ, nam nhân lớn thế này còn nũng gì chứ?
Ta đưa Phó Tuấn đến cửa hàng do cậu bé ăn mày giới thiệu mua một vết sẹo giả và hai bộ y phục, sau đó dán lên cho Phó Tuấn rồi tiếp tục đi dạo phố.
Khi đang định đến tiệm thêu, Phó Tuấn đột nhiên :
“Tỷ à, ta nghĩ tỷ mua một tấm vải để may quần áo thì tốt hơn.”
“Tại sao? Ngươi muốn ta may quần áo bán? Chỉ một mình ta, tốn mấy ngày công không hết, cũng không biết họ có nhận không, rủi ro cao.”
Phó Tuấn gật đầu, mỉm :
“Ta vừa nghe giọng của họ, đoán là ở vùng Hoài An, nơi này phụ nữ có tay nghề thêu thùa không tệ, trang phục lại thiếu điểm nhấn, thường là kiểu dáng lỗi thời từ kinh thành.”
“Nói tiếp đi.”
“Chỉ cần cách tỷ chọn vải, kiểu dáng và ước lượng giá cả, ta tin tỷ có khả năng dẫn đầu xu hướng.”
Ta mím môi, trong lòng vẫn còn lo lắng, trước đây ta chỉ để giải trí, chưa từng tận mắt kiểm chứng.
Ta nhất thời không quyết định , đi vào mười mấy tiệm thêu, giá thêu quả thực rất thấp.
Kiếm sống nuôi gia đình là không thể, sau khi cân nhắc nhiều lần, ta lại rút một tờ ngân phiếu ra đổi lấy tiền lẻ ở kho bạc.
Cắn răng mua ba tấm vải với chất liệu khác nhau về nhà.
05
Sau khi mua vải về, kết hợp với các kiểu dáng đã thấy trong tiệm thêu, trong đầu ta nhanh chóng có hình dung, không thể chờ đợi mà bắt tay vào cắt vải.
Phó Tuấn ở bên cạnh quạt cho ta, thỉnh thoảng lại cho ta một số gợi ý về việc kinh doanh, ta việc càng nhanh chóng hơn.
Cuối cùng, ta cũng mất năm ngày để hoàn thành hai bộ y phục.
Dù là kiểu dáng mùa hè đơn giản, ta tập trung vào các chi tiết như váy, tay áo, cổ áo, và thắt lưng, vì tốn thêm chút công sức nữa.
Ta đến tiệm thêu có uy tín nhất mà cậu bé ăn mày chỉ dẫn.
Đó là một nữ chủ tiệm, vừa thấy hai bộ quần áo ta mang ra, mắt liền sáng lên.
Nhưng với Hoài An mà , đây dù sao cũng là một xu hướng mới, ấy không dám chắc chắn có thể bán giá tốt, hoặc có thể bán .
Cuối cùng bọn ta thỏa thuận, ấy trả trước tám lượng bạc, sẽ treo hai bộ y phục của ta ở vị trí nổi bật nhất trong tiệm, trong hai ngày.
Nếu bán , bọn ta sẽ tiếp tục hợp tác; nếu không, tám lượng coi như là giá của hai bộ quần áo này.
Ra khỏi tiệm thêu, ta tiện thể mời vị đại phu cũ về nhà, ông ấy vẫn lo âu mang theo niềm vui.
Tuy nhiên, ông ấy bệnh của Phó Tuấn đã có tiến triển, không cần dùng thuốc quá thường xuyên, ba ngày một thang là .
Ta thực sự vui mừng.
Ông ấy lại bảo ta chuyện với Phó Tuấn về những chuyện đã qua, để giúp hồi phục.
Ta liền tiễn đại phu ra về.
Nói về quá khứ, sợ rằng sẽ kéo cả mình vào, lúc đó có khi bị bắt lại.
Lại còn bị người đó trách móc, sao ta rõ ràng hung dữ như hổ, lại phải giả vờ yếu ớt không tự lo .
Lúc đó thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chối .
Ta không muốn như thế, nên thôi cứ ích kỷ một chút cũng .
Sau bữa tối, ta tắm rửa qua loa rồi vội vàng lên giường nghỉ ngơi, để giải tỏa mệt mỏi những ngày qua.
Nhưng vừa nằm xuống, tiếng ồn ào bên cạnh vội vàng kéo ta ra khỏi giấc ngủ, ta dụi mắt tiếng ồn vẫn tiếp tục, chẳng lẽ gặp trộm?
Ta hoảng hốt rút con dao phòng thân dưới gối, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh Phó Tuấn chiến đấu với bọn trộm.
Càng nghĩ càng hoảng, đến chân cũng mềm nhũn khi bước xuống giường.
Đột nhiên, tiếng ồn dừng lại, tim ta đập càng nhanh.
Bạn thấy sao?