Phụng Dưỡng Của Kẻ [...] – Chương 5

5

Tôi vừa trượt tay nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, thì giọng nhanh như súng liên thanh, mang theo thứ “quan tâm giả tạo” của chị ta đã phun ào ào qua ống nghe.

“Tiểu Khê, em cái gì thế hả? Có chuyện gì thì ngồi xuống cho đàng hoàng, sao lại dọa lôi cả tòa án vào? Em có biết hôm qua mẹ khóc cả đêm, mắt sưng húp lên không? Mẹ già rồi, sức khỏe không còn như trước, sao chịu nổi em hành hạ thế này?”

Ngay sau đó, điện thoại của chị cả Lâm Phương cũng gọi đến. Hai người như đã bàn sẵn, bắt đầu màn “đấu xoay vòng”.

“Tiểu Khê, chị em mình một nhà, có gì mà không bỏ qua ? Mẹ thiên vị cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, em tính toán gì? Em căng thế này, để bà con láng giềng vào thì nhà mình còn mặt mũi gì nữa? Chẳng phải để thiên hạ vào mặt sao?”

Một người gào dữ dội, một người thì dịu giọng mềm mỏng, phối hợp trơn tru.

Nhưng gom lại chỉ có một ý: ép tôi nhún nhường, tiếp tục “người giúp việc miễn phí”, để họ giữ nguyên danh hiệu “con hiếu thảo” và cái vỏ hòa thuận giả tạo của cái nhà này.

Nghe xong, tôi chỉ thấy nực .

“Nếu hai chị thương mẹ thế, sợ mẹ chịu khổ thế, thì đưa bà về nhà mà chăm. Thế là xong, không phải lo nữa.” – tôi lạnh nhạt đáp.

Đầu dây bên kia lặng ngắt.

Cuối cùng, họ hẹn gặp, là “ba chị em ngồi lại chuyện rõ ràng”, còn nhấn mạnh sẽ dẫn cả mẹ theo.

Tôi biết ngay, đây là một bữa tiệc Hồng Môn.

Chỗ hẹn là một quán trà gần nhà, ồn ào, đông người. Rõ ràng họ tin, ở chỗ công cộng này, tôi sẽ không dám khó.

Khi tôi tới, ba người đã ngồi sẵn.

Vương Tú Lan ngồi giữa, mắt sưng đỏ, mặt mày tiều tụy. Vừa thấy tôi, bà lập tức quay mặt sang chỗ khác, ra dáng nạn nhân bị “tổn thương sâu sắc”.

Hai bên là Lâm Phương và Lâm Mai, ngồi chặn như hai “hộ pháp trung thành”.

“Tiểu Khê, em đến rồi.” – Lâm Phương mở lời, giọng còn tỏ vẻ ôn hòa – “Ngồi đi, hôm nay chị chỉ muốn cho rõ, gỡ bỏ hiểu lầm.”

Lâm Mai liền đỡ giọng, bắt đầu đánh vào cảm:

“Đúng đấy, Tiểu Khê, em còn nhớ không? Hồi nhỏ em bị bắt nạt, đều là chị với chị cả đứng ra bảo vệ. Mình là người một nhà, có chuyện gì không thể cho nhau nghe? Em thế, chẳng khác nào mẹ đau lòng, còn khiến chị em rạn nứt nữa.”

Diễn cho “sâu nặng nghĩa”, lại thêm nước mắt lưng tròng của Vương Tú Lan bên cạnh, vừa đủ để hàng loạt ánh mắt từ bàn khác đổ dồn sang.

“Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì mà sinh ra đứa con sắt đá thế này… ép tôi đến đường cùng…” – bà rên rỉ.

Trước màn kịch dàn dựng công phu ấy, lòng tôi không hề gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn .

Họ thật sự nghĩ, chỉ bằng “dư luận” và “máu mủ”, tôi sẽ chịu cúi đầu?

Tôi mặc kệ, chỉ rút điện thoại trong túi, mở album ảnh, đặt thẳng xuống giữa bàn.

“Chị cả, chị hai, thử đi.”

Màn hình hiện lên từng tấm ảnh tôi lưu giữ suốt hai năm qua.

Tấm đầu tiên: lúc nửa đêm tôi cõng mẹ đi cấp cứu vì sốt cao.

Tấm thứ hai: bữa cơm tôi nấu ngày ba bữa, hơn hai năm, hiếm khi lặp lại.

Tấm thứ ba: tôi quỳ trên sàn, cắt móng chân cho bà.

Tấm thứ tư: tôi bận rộn trong bếp, còn bà nằm dài trên sofa xem TV.

Tấm này nối tiếp tấm kia, kể trọn hai năm đời tôi.

Rồi tôi mở tiếp một thư mục – trong đó là hóa đơn, biên lai mua thuốc, khám bệnh, mua dinh dưỡng… tất cả ghi rõ ràng, chi tiết.

“Đây là sự ‘chăm sóc’ của tôi suốt hai năm. Không biết, có đáng giá bằng số tiền ‘hiếu kính’ các chị gửi hàng tháng không?”

Mặt Lâm Phương và Lâm Mai lập tức biến sắc.

Nụ giả dối cứng đờ, ánh mắt lóe lên hoảng loạn.

Chắc chắn họ không ngờ, cái đứa chỉ biết cắm cúi việc như tôi, lại đủ tinh ý giữ lại từng bằng chứng.

Nhưng chưa hết.

Tôi bấm mở tệp ghi âm.

“Ôi, Đại Phương à, con đúng là đứa con hiếu thảo nhất của mẹ! Tháng này lại gửi cho mẹ năm ngàn… Con bé Tiểu Khê thì chẳng hiểu chuyện, cả ngày đi , lương ba cọc ba đồng, thì nên trò trống gì…”

Giọng Vương Tú Lan, rõ ràng, chói tai, vang lên trong quán.

Tôi cố bật âm lượng lớn hơn.

Khách bàn bên tò mò ngoái lại.

Tiếng khóc của Vương Tú Lan tắc nghẹn ngay lập tức. Bà trố mắt chiếc điện thoại trong tay tôi, như thể thấy ma.

Mặt Lâm Phương và Lâm Mai từ hoảng hốt, chuyển sang kinh ngạc, rồi thành tức tối đến tái mét.

Sắc mặt họ lúc đỏ, lúc trắng, chẳng khác gì cái lò nhuộm.

Trong không gian vốn ồn ào, bỗng như lặng đi, chỉ còn vang vọng đoạn ghi âm, vừa rõ ràng vừa mỉa mai, cứ lặp lại không ngừng.

“Tắt đi! Mau tắt đi!” – Vương Tú Lan cuống quýt, lao tới định giật điện thoại của tôi.

Tôi rút tay về, né tránh, ánh mắt lạnh lùng.

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/phung-duong-cua-ke-hieu-thao/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...