Quả Báo Của Trà [...] – Chương 1

Khi bố mẹ tôi muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi biết sóng gió đã bắt đầu.

Tôi tổ chức sinh nhật, ta sẽ : "Thật tốt quá, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật, không như tôi, bố mẹ đã mất rồi…"

Tôi có người , ta sẽ : "Kiều Kiều có tiền, ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi, không như tôi, phải sống nhờ nhà người khác…"

Cứ như , bố mẹ và trai đều trở mặt với tôi.

Trước khi tôi qua đời vì tai nạn xe, tôi còn nghe ta : "Kiều Kiều chỉ bị tai nạn thôi, lễ trưởng thành của tôi cả đời chỉ có một lần…"

Lần nữa mở mắt ra, tôi Tống Hàm Hi rón rén bước vào nhà.

Tôi .

1

Kiếp trước, tôi đã bị một "trà xanh" .

Vốn dĩ, tôi là con duy nhất của bố mẹ, là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận.

Nhưng Tống Hàm Hi, người mồ côi cả cha lẫn mẹ, đã nhờ vào việc giả ngây thơ đáng thương mà thành công thu hút sự thương của bố mẹ tôi và bước vào nhà.

Kỹ năng diễn xuất kém cỏi mà chỉ cần qua cũng thấy của ta lại thật sự khiến mọi người xung quanh tôi bị lừa dối hoàn toàn.

Đến ngày tôi qua đời vì tai nạn xe, cả gia đình và trai đều bỏ mặc t.h.i t.h.ể của tôi, cầm tiền của tôi để tổ chức cho ta một lễ trưởng thành hoành tráng.

Tôi hận đến mức suýt nữa thì tan biến cả linh hồn.

Một lần nữa mở mắt ra, tôi thấy Tống Hàm Hi xách một chiếc túi nhỏ rách nát, đứng cẩn thận ở cửa.

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Đó là ngày đầu tiên Tống Hàm Hi nhận nuôi.

Quả nhiên, ta đã những lời giống như kiếp trước.

"Bác trai, bác , cháu… cháu thật sự có thể vào sao? Cháu chưa bao giờ đến nơi nào tốt như thế này."

Bố ta là thân của bố tôi, dù hai người đã nhiều năm không gặp lại nhau, trước đây mối quan hệ rất thân thiết.

, khi thấy con thân trở thành trẻ mồ côi, lại còn trong bộ dạng đáng thương, bố tôi đã lòng mà nhận nuôi.

"Tất nhiên là có thể rồi, sau này, đây sẽ là nhà của cháu!"

Cô ta nhẹ nhàng thay giày, ngồi bên cạnh tôi, diễn vai thấp hèn một cách triệt để.

"Đây chắc chắn là chị Kiều Kiều rồi? Quả nhiên giống như bác trai bác , xinh đẹp như công chúa!"

Tôi không giống như kiếp trước lên tiếng an ủi ta rằng sau này tôi có gì ta cũng có.

Quả nhiên, đôi mắt ta trở nên u ám.

"Nhưng nhà cháu nghèo quá, chưa từng mặc những bộ quần áo đẹp như thế này, cũng không có dây buộc tóc đẹp như ."

Lại là cùng một thủ đoạn như kiếp trước.

Và bố mẹ tôi vẫn là những người có lòng thương cảm quá mức.

"Kiều Kiều, con tặng vài chiếc váy đẹp cho em ấy đi? Dù sao chúng ta cũng đã mua cho con rất nhiều. Dây buộc tóc cũng ."

Kiếp trước, thấy ta đáng thương, ban đầu tôi không biết đó chỉ là thủ đoạn của ta, còn thật sự chăm sóc và lo lắng cho ta, có thể cho gì tôi đều cố gắng cho ta.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc như nữa.

Tôi không do dự mà đáp trả.

"Cô ấy không có váy đẹp liên quan gì đến con? Cô ấy không phải là ăn mày, váy cũng cần con bố thí sao?"

Bố mẹ tôi sững sờ, họ không hiểu tại sao, người "hiểu chuyện và ngoan ngoãn" như tôi, lại đột nhiên "nổi loạn" như .

Đôi mắt Tống Hàm Hi lập tức lóe lên những tia sáng.

"Cháu, cháu cũng không cần váy đâu, cháu mặc gì cũng không sao cả, có một mái nhà là rất tốt rồi.”

"Chỉ hy vọng chị đừng ghét cháu, để cháu có một chỗ ngủ." Hii cả nhà iu ????

Tôi liếc qua tamột cái, không chút nương tay.

"Khi nào tôi ghét ? Tôi càng không không cho ở trong nhà.”

"Sao, là muốn bố mẹ hiểu lầm tôi? Hay là muốn tỏ ra đáng thương, dùng lòng thương của bố mẹ tôi để trục lợi?

"Sao lại nham hiểm như ?"

Cô ta há hốc miệng, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi khi bị lật tẩy.

Nhưng ta nhanh chóng phản ứng lại.

Cúi đầu, một bộ dáng tội nghiệp: "Xin lỗi, tôi không có ý đó, chị đừng hiểu lầm."

Bầu không khí trở nên gượng gạo, bố mẹ tôi vội vàng lên tiếng hòa giải.

"Đúng , Kiều Kiều, con đã suy nghĩ quá nhiều rồi, em ấy sao có thể có ý đó ?"

"Thôi nào, Hàm Hi mới đến, để con bé đi nghỉ ngơi trước đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...